TU LA KIẾM THẦN


Hiện tại ở chung một đoạn thời gian như vậy rồi, Lý Sương Nhi ít nhiều cũng đã nảy sinh chút cảm giác và tâm tư với Cố Thiên Mệnh, Lý gia đương nhiên là muốn dò hỏi một phen.

Qua vài ngày nữa nàng vẫn sẽ trở lại Cố gia!
Mà lúc này, Thiên Phong quốc, nơi vốn vừa chỉ vừa an tĩnh lại nhấc lên một trận sóng gió.

Thái tử Nam Uyên quốc sẽ chính thức cưới Vĩnh An công chúa làm thê tử! Hơn nữa hôn lễ vốn được quyết định vào bốn tháng sau sẽ phái người tới Thiên Phong quốc đón dâu bỗng nhiên được đẩy lên chỉ còn hai tháng!
Hai tháng sau, Nam Uyên quốc sẽ phái người tới đón Vĩnh An công chúa.

Tin tức này vừa được lan truyền khiến toàn bộ Thiên Phong quốc trở nên náo nhiệt, khắp các hang cùng ngõ hẻm đều bàn tán xôn xao chuyện này.

Cố gia.

“Thái tử Nam Uyên quốc dự định hai tháng sau sẽ thành hôn với Vĩnh An công chúa, sao lại đẩy sớm lên rồi?”, ông cụ Cố khẽ cau mày, trầm tư nói.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, ông liền nghĩ tới mối nghiệt duyên giữa Cố Ưu Mặc cùng Vĩnh An công chúa, không khỏi lắc đầu thở dài một hơi.


Cố Thiên Mệnh ngồi bên cạnh ông cụ Cố, nhẹ giọng nói: “Ông nội, cháu tới gặp Nhị thúc đây!”
“Ừm, đi đi!”, ông cụ Cố chậm chạp gật đầu, giữa hai đầu lông mày giăng đầy nét phiền muộn.

Không lâu sau Cố Thiên Mệnh đã tới được đình viện của Cố Ưu Mặc.

Khi thấy được vẻ mặt hơi u ám của Cố Ưu Mặc, hắn đoán ông ấy cũng đã biết tin tức kia.

“Nhị thúc, thúc… biết rồi sao?”, Cố Thiên Mệnh đi đến trước mặt Cố Ưu Mặc, hỏi.

“Ừ, biết rồi.

Hai tháng sau Vĩnh An công chúa sẽ lên đường tới Nam Uyên quốc”, Cố Ưu Mặc suy nghĩ hồi lâu mới trả lời một câu này.

“Nhị thúc, không lẽ người thực sự muốn từ bỏ sao”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi đi tới bên cạnh ghế đá ngồi xuống.

Ánh mắt Cố Ưu Mặc cứng đờ, cắn răng thở dài đáp: “Có duyên không phận, hà tất phải cưỡng cầu, hoàng triều Nam Uyên quốc không phải là thứ Cố gia ta có thể đắc tội tới”.

Người sẽ rước Vĩnh An công chúa thế nhưng là thái tử của Nam Uyên quốc, chẳng phải người có thân phận tầm thường.

“Nếu người thực sự muốn, thì đi tranh giành một lần, có gì phải ngại?”, Cố Thiên Mệnh không cho là đúng, thản nhiên nói: “Nhị thúc, cháu thấy trái tim của Vĩnh An công chúa vẫn luôn đặt ở chỗ người, cũng đã đợi người suốt năm năm, người hẳn là nên cho nàng ấy một câu trả lời thỏa đáng, như vậy đều tốt cho nàng ấy và người”.

“Thiên Mệnh, cháu không biết sức mạnh của Nam Uyên quốc, trong hoàng thành của họ nhất định có cường giả Địa Huyền hậu kỳ trấn thủ, ta phải tranh đấu thế nào? Hơn nữa, Cố gia ta là thân phận gì? Là võ tướng trấn quốc của Thiên Phong quốc, không thể vì tình cảm nam nữ cá nhân mà khơi dậy mâu thuẫn giữa hai nước được”.

Cố Ưu Mặc cười đắng chát lắc đầu.

Thiên Phong quốc nhiều năm như vậy vẫn nhận được sự bảo hộ từ Nam Uyên quốc mới không bị các hoàng triều lớn mạnh khác công kích.


Cố Ưu Mặc hiểu rất rõ quan hệ lợi- hại trong đó, bất kể trong lòng đau khổ và khó chịu thế nào cũng chỉ có thể chấp nhận.

Chỉ là võ giả Địa Huyền hậu kỳ có gì phải để tâm?
Cố Thiên Mệnh cũng chỉ thầm nhủ lời này, căn bản không đặt nặng trong lòng.

Hắn chỉ nghiêm túc nói: “Nhị thúc, cháu chỉ muốn hỏi người một câu, người thật sự nguyện ý chấp nhận kết quả này sao? Để mặc Vĩnh An công chúa gả tới Nam Uyên quốc?”
“Ta không muốn”, hồi tưởng lại bóng dáng xinh đẹp đứng trên tường thành vào năm năm trước, thân thể Cố Ưu Mặc không khỏi run lên, khàn giọng đáp.

“Vậy là được rồi”, thứ Cố Thiên Mệnh muốn chính là đáp án này, cười nhạt nói tiếp: “Xem ra chúng ta phải tăng nhanh tốc độ khôi phục hai chân thôi, cố gắng trong vòng hai tháng hoàn toàn bình phục lại”.

"Cái này.

.

.”, Cố Ưu Mặc tựa hồ có chút lo trước nghĩ sau, không biết nên lựa chọn thế nào.

“Nhị thúc!”, hơi thở Cố Thiên Mệnh trầm xuống, bỗng nhiên kêu lên một tiếng.

"Cái gì?", Cố Ưu Mặc nghi hoặc ngoảnh đầu nhìn hắn chăm chăm.


“Đàn ông Cố gia ta không thể hèn nhát!", Cố Thiên Mệnh nghiêm trang nói: “Cùng lắm thì đến lúc đó cởi bỏ gông xiềng trên người chiến đấu vì chính mình một lần thôi!”
Gông cùm trên người Cố Ưu Mặc không gì khác ngoài lợi ích của Cố gia và Thiên Phong quốc.

Cởi bỏ gông cùm có nghĩa là xóa sạch quan hệ với Thiên Phong quốc, đến lúc dù xảy ra chuyện lớn gì cũng không ảnh hưởng tới lợi ích của hoàng triều.

“Được!”
Cố Ưu Mặc siết chặt nắm đấm, hơi thở trên người cũng dâng trào, gầm lên một tiếng: “Vậy liền tranh giành một lần!”
Bất luận thắng hay thua, đến lúc đó Cố Ưu Mặc cũng sẽ không để lại tiếc nuối.

Nếu cứ giương mắt nhìn Vĩnh An công chúa rời đi, chắc chắn ông ấy sẽ sống trong tự trách và hối hận cả đời.

Thua?
Cố Thiên Mệnh sẽ không cho phép loại tình huống này xảy ra.

Bởi Cố Ưu Mặc là nhị thúc trong kiếp này của hắn, là thúc phụ ruột thịt không ai có thể thay thế được..


Bình luận

Truyện đang đọc