TU LA KIẾM THẦN


Hoàng hôn dần buông, ông cụ Cố cũng từ tửu lâu trở về, Dịch bá dẫn theo một đám hạ nhân vận chuyển quà nhận được vào trong nhà.

Ông cụ Cố sau khi trở lại Cố gia, trực tiếp đến đình viện của Cố Ưu Mặc.

Thật lâu vẫn không thấy đi ra.

Có lẽ ông cụ Cố cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với Cố Ưu Mặc.

Đối với những thứ như lễ vật gì đó, Cố Thiên Mệnh không một chút quan tâm.

Điều khiến hắn kinh ngạc chính là viên ngọc quý trên tay Lý gia Lý Sương Nhi lại đi theo mọi người đến Cố gia.

“Chuyện gì vậy?”, nhìn thấy Lý Sương Nhi từ trên xe ngựa đi xuống, Cố Thiên Mệnh không khỏi lẩm bẩm.

Lý Sương Nhi được nha hoàn đỡ lấy, bước vào cửa lớn Cố gia.


Hơn nữa ở phía sau còn có một đám nha hoàn bê theo đống rương hành lý.

....!
Cố gia của hôm nay rõ ràng náo nhiệt hơn hẳn vì Lý Sương Nhi tới.

Bữa sáng vô cùng phong phú, đủ loại cao lương mĩ vị được bày trên chiếc bàn lớn bằng gỗ đàn hương màu đỏ, mùi thức ăn thơm ngon xộc thẳng vào khoang mũi khiến ai nấy đều thèm thuồng.

“Sương Nhi, cháu thích món nào thì ăn nhiều vào, nếu không hợp khẩu vị cứ căn dặn nhà bếp sẽ lập tức làm”, ông cụ Cố ngồi trên ghế chính nhìn Lý Sương Nhi kiều diễm rủ mi, ôn hòa nói.

Lý Sương Nhi nghe vậy thì cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, không khỏi liếc Cố Thiên Mệnh đang yên lặng ngồi đối diện.

Sau đó từ từ đứng dậy, cúi chào ông cụ Cố, bày tỏ sự tôn kính của bản thân.

“Không cần đa lễ, mau ngồi xuống đi, cứ coi như ở nhà mình là được”, ông cụ Cố rất thích khí chất tiểu thư khuê các của Lý Sương Nhi, cho dù nàng không thể mở miệng nói chuyện cũng không ảnh hưởng đến nét thanh nhã từ trong xương này.

Lý Sương Nhi khẽ gật đầu, mỉm cười ngồi xuống.

Một bàn lớn thức ăn chỉ có ba người ông cụ Cố, Cố Thiên Mệnh cùng Lý Sương Nhi, ngược lại lộ ra chút vắng vẻ.

Về phần Cố Ưu Mặc, ông ta vẫn sống ở đình viện góc sâu như thường ngày, giống như đang lảng tránh điều gì đó.

Chẳng mấy chốc, bữa sáng đã kết thúc, Lý Sương Nhi thanh lịch dùng chiếc khăn tay trắng hồng nhẹ nhàng lau khóe môi, sau đó lại khom người hành lễ với ông cụ Cố, đồng thời cũng chào Cố Thiên Mệnh.

Càng nhìn hành vi cư xử của Lý Sương Nhi, ông cụ Cố càng lúc càng cảm thấy hài lòng, âm thầm gật đầu tán thưởng.

“Thiên Mệnh, lát nữa hãy cùng Sương Nhi đi dạo một vòng quanh phủ, làm quen một chút”, ông cụ Cố nhìn Cố Thiên Mệnh đầy ẩn ý, khẽ cười.

Ý đồ của ông cụ Cố rất rõ ràng, đó chính là để Cố Thiên Mệnh sớm ngày cùng Lý Sương Nhi bồi dưỡng cảm tình, sau đó tổ chức hôn lễ chính thức trước dự định.

E là ông muốn ôm chắt rồi, dù sao hậu duệ trên dưới Cố gia quá ít, thế nên cảm giác đặc biệt hiu quạnh.


“Cháu biết rồi, ông nội”, Cố Thiên Mệnh vốn muốn cự tuyệt, nhưng khi hắn nhìn thấy sự không cho phép chất vấn sâu trong đáy mắt của ông cụ cùng bóng dáng thướt tha trầm mặc của Lý Sương Nhi, lời tới đầu môi đành nuốt lại, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Sau đó, hắn khẽ gật đầu với Lý Sương Nhi: “Lý tiểu thư, chúng ta ra ngoài thôi!”
Lý Sương Nhi nở nụ cười ngọt ngào, dùng một đôi mắt đẹp nhìn Cố Thiên Mệnh chăm chú, ung dung đi theo phía sau hắn, không gấp cũng chẳng chậm.

Nhìn bóng lưng rời đi của Cố Thiên Mệnh cùng Lý Sương Nhi, nụ cười trên khóe miệng ông cụ Cố mới chậm rãi đông cứng lại, sau đó lại trở về dáng vẻ uy nghiêm khiến người khác kính sợ thường ngày.

Có lẽ chỉ có ở trước mặt người nhà ông cụ mới có thể buông bỏ những phiền muộn cùng uy thế trong lòng, khiến bản thân có thể thả lỏng một hơi.

Cố gia là gia tộc võ tướng trấn quốc của Thiên Phong Quốc, đất đai đương nhiên rộng bạt ngàn, dạo một vòng quanh Cố phủ cũng phải mất chút thời gian.

Trên một con đường nhỏ yên tĩnh xanh biếc bóng cây, Cố Thiên Mệnh cùng Lý Sương Nhi sánh vai đi về phía trước, hai người đều im lặng và cứ như vậy duy trì bầu không khí tinh tế này, để mặc làn gió thổi qua.

Cố Thiên Mệnh như dạo bước giữa chốn không người, tự mình đánh giá xung quanh, dường như đã hòa làm một với làn gió mát.

Còn Lý Sương Nhi thì chậm hơn Cố Thiên Mệnh nửa bước, gót sen khẽ rảo nhìn ngắm rừng trúc xanh tươi cùng kiến trúc chạm khắc xung quanh.

Thỉnh thoảng nàng sẽ trộm dùng dư quang liếc một bên sườn mặt của Cố Thiên Mệnh, muốn nhìn xem người khiến ông nội Lý Thiên Nguyên nhà mình phải khen ngợi có thừa là người như thế nào.

Cả hai giữ im lặng tiến về phía trước.


Một người mặc áo dài màu trắng, tóc dài búi trên đỉnh đầu, hai tay đặt nhẹ sau lưng, lãnh đạm mà phóng khoáng, giống như một thanh kiếm cô độc kiêu ngạo không nhiễm bụi trần.

Một người thì khoác váy dài phối hai màu hồng trắng, quanh eo thắt lại mảnh sa mỏng màu ngọc lam, mái tóc dài như thác nước tung bay trong gió, như tiên nữ giáng trần, cách biệt một phương.

Một lúc lâu sau, hai người đi qua một con đường nhỏ tĩnh lặng, họ đã đi từ Đông Sương viện của Cố gia đến Tây Sương viện.

"Lý tiểu thư, đến Tây Sương viện rồi, bổn công tử không tiễn nàng vào trong nữa, nàng nghỉ ngơi cho tốt, nếu có chuyện gì có thể tùy ý sai khiến đám nha hoàn nô bộc”.

Tây Sương viện hiện tại là nơi Lý Sương Nhi tạm trú, ông cụ Cố đã sắp xếp vài chục nha hoàn túc trực bên trong, định lo liệu sinh hoạt hàng ngày cho nàng.

Hai người đã đi lâu như vậy, Cố Thiên Mệnh mới không mặn không nhạt mỉm cười gật đầu: “Lý tiểu thư, nếu không còn chuyện gì khác thì bổn công tử đi trước đây”.

Hai mắt Lý Sương Nhi xẹt qua một tia sáng, nàng nhìn chằm chằm Cố Thiên Mệnh hồi lâu, hơi mím môi đỏ cúi người gật đầu.

.


Bình luận

Truyện đang đọc