VƯƠNG QUỐC MÀU XÁM

Chương 165

DeYun

Tần Thái chẳng do dự nhiều, cô thu nữ quỷ vào khóa hồn đàn, dựa theo đơn yêu cầu thì không bắt buộc phải giết nữ quỷ. Cô đem về giao cho Tổng bộ Nhân Gian, lấy lí do làm nguyên liệu để luyện pháp bảo cũng không sai.

Tần Thái thu xong, nữ quỷ căm tức nhìn cô, dùng âm thanh pi pi phát ra từ cổ họng để phẩn nộ. Tần Thái không để tâm đến Chu Nhận Phong đang kêu gào đòi phải giết nữ quỷ, bảo Đàm Tiếu lấy tiền rồi sải bước ra khỏi biệt thự.

Chu Nhận Phong đuổi theo, hắn là người sợ nhất là lưu lại cái đuôi. Cho nên thái độ rất kiên quyết, yêu cầu cô phải giết tận gốc trước mặt hắn.

Tần Thái đối phó với hắn rất dễ dàng: "Chu tiên sinh, thật sự cô ta vẫn luôn ở cạnh ngươi đấy, ngươi biết vì sao mấy năm gần đây mới thấy cô ta xuất hiện không?"

Chu Nhận Phong ngẩn ra, Tần Thái nói không nhanh không chậm: "Bởi vì chuyện này là do ngươi lật lọng trước, quá tổn hại âm đức. Nếu hôm nay ngươi siêu độ cô ta, xem như tự tích cho mình một phần đức, nếu giết, thì vận khí của ngươi sẽ ngày càng hao mòn. Khi đó, sợ là không chỉ thấy thứ này, một người có vận khí thấp, nhẹ thì hao tiền, nặng thì khó bảo toàn tính mạng."

Gương mặt Tần Thái lạnh lùng: "Nếu ngươi đã mời ta tới, thì phải tin."

Trong lòng Chu Nhận Phong nói thầm, ta đây mời Bạch Cập tiên sinh chứ không phải cô. Nhưng trên mặt không dám thể hiện, đành phải miễn cưỡng cười một tiếng: "Cái kia...đại sư, mọi chuyện đành nhờ ngài."


Tần Thái không nương tay, tiếp tục nói: "Phí siêu độ 300 vạn, đừng quên thanh toán."

Tuy rằng Chu Nhận Phong thấy bị hố rồi, nhưng 300 vạn với hắn không nhiều lắm, rất sảng khoái chuyển tiền cho Đàm Tiếu, lại ký thêm một cái chi phiếu, tổng cộng đủ 900 vạn.

Tần Thái đi ra tới cửa, hắn vẫn đuổi theo: "Đại sư, dù sao thì ngài cho ta cái danh thiếp đi, bằng không sau này..."

Tần Thái sờ sờ trên người một lát, cô lấy đâu ra danh thiếp? Không sao, Đàm Tiếu có.

Cô bảo Đàm Tiếu đưa cho Chu Nhận Phong: "Có việc thì tìm trợ lý của ta."

Vừa đi ra khỏi Phạm Âm Cổ Đạo, Bạch Cập đã gọi đến: "Tới Tiêu Dao Các."

Cô phát hiện có gì đó không đúng: "Ai đang theo dõi tôi?"

Bạch Cập không đáp, tắt máy.

Ngay sau đó Tần Thái gọi Lê Minh Uyên, ông ấy rất bình tĩnh trả lời: "Phía trên lần đầu phân nhiệm vụ cho cô, phái người theo dõi là chuyện bình thường. Không phải cấp dưới của cô làm việc cũng cần có các Thủ Vọng giả đốc thúc sao?"

Tần Thái nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng. Vì thế không thắc mắc nữa, chỉ hỏi: "Vậy theo quy tắc đó, tôi còn bị theo dõi bao lâu?"

Lê Minh Uyên đối với cô như em gái nhà mình, rất kiên nhẫn: "Hết thời gian thử việc, mục đích chủ yếu là xem biểu hiện của cô thôi. Có người một tháng, có người thì ba tháng."

Tần Thái liền hiểu: "Nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ không xử lý tôi chứ?"

Lê Minh Uyên cười: "Sẽ không đâu, hắn sẽ giải quyết giúp cô. Cùng lắm thì ảnh hưởng đến đánh giá chính thức của cô thôi."

Tần Thái nói: "Được, tôi đã biết. Cúp máy trước đây."

Lê Minh Uyên cười cười, ông rất thích tính tình này của Tần Thái: "Buổi tối qua đây ăn cơm, chị dâu cô nấu ăn rất ngon."


Cô không khách khí, lập tức đáp: "Anh Lê, anh bảo chị dâu nấu thêm cơm cho bốn người, tôi rủ bạn bè đến ăn."

Tần Thái ngồi xe Đàm Tiếu lái, đến Tiêu Dao các.

Bạch Cập đang ngồi ở phòng số 4 lầu 3 chờ cô, ngoài ý muốn là có cả Nhị gia ở đó. Lúc Tần Thái đi vào, Nhị gia vẫn đàn dương cầm như lúc trước. Cô xoa xoa mũi, lần này rất thông minh yên lặng đi vào, ngồi chờ bên cạnh Bạch Cập.

Lúc này cô còn đang mặc bộ tăng y màu xám, may là Tiêu Dao các không để tâm đến vẻ bề ngoài của hội viên, chỉ quan tâm đến hồn phách, hơn nữa nơi này không thiếu người thích đổi da thay thịt như Thông Dương Tử, nên không có ai cản trở cô.

Bạch Cập ngồi trên sô pha hút thuốc, trên bàn chỉ có một ly rượu, bên trong còn lại một nửa rượu vang đỏ. Tần Thái không khách khí, tùy tay cầm lên uống một ngụm. Cô đặt lại ly lên bàn, ngồi im thin thít.

Tiếng đàn du dương chậm rãi, hai người không nói chuyện, an tĩnh lắng nghe.

Qua một lúc, khúc này mới kết thúc, Nhị gia vẫy tay về hướng nay, Tần Thái dùng tay chỉ vào mình: "Tôi??"

Bạch Cập nhẹ giọng nói: "Đi đi."

Cô liền đứng dậy đi qua đó, lần này cô cẩn thận đánh giá Nhị gia. Dường như người này có lai người nước ngoài, mũi cao mắt sâu, con ngươi còn ánh chút sáng xanh. Dưới ánh đèn chuyển động thì rất mê hoặc người khác.

"Vừa rồi ta đàn khúc nào?" Hắn nhận lấy khăn ướt từ người phục vụ, tinh tế lau sạch tay. Tần Thái đáp thành thực: "Là khúc nhạc trứ danh Symphony 5" ( cái này ta chém, vì tìm không được tên khúc nhạc gốc, nói chung là biết đây là khúc nổi tiếng là được ha)


Nhị gia thoáng gật đầu, lại hỏi: "Khúc này thế nào?"

Tần Thái do dự một chút, vẫn cười rất tươi: "Khúc nhạc thanh nhã lãng mạn, mỗi âm điệu đều tràn trề cảm xúc, tác giả đang theo đuổi cái đẹp cực hạn trong tưởng tượng."

Lúc này Nhị gia đã khôi phục sự tin tưởng với trình độ tố chất của cấp dưới mình: "Tự mình nghe hiểu à?"

Tần Thái thoáng ngừng, vẫn thành thật: "Ấy...thật ra tôi học bổ túc với giáo viên, nghe họ nói như vậy."

Nhị gia ngẩn ra, không có biểu tình. Rồi hắn đi đến cạnh Bạch Cập, phục vụ nhanh tay bê rượu đến. Tần Thái không biết bản thân nói gì sai, đành đi đến cạnh Bạch Cập, bỗng nhiên Bạch Cập hỏi: "Nhiệm vụ sao rồi?"

Cô mỉm cười: "Đang định đi giao đây."

Bạch Cập thoáng gật đầu, lại cố ý vô tình nhắc nhỏ một câu: "Làm cho tốt, đừng để lưu lại sai sót."

Tần Thái gật gật đầu, lúc này mới đứng lên: "Tôi đi trước để nộp nhiệm vụ."

Chờ cô đi ra khỏi cửa, đi xuống lầu, Bạch Cập nhìn Nhị gia đang đặt ly rượu xuống, hắn cười haha. Cười rồi lại cười, nhấp thêm ngụm rượu: "Nha đầu này rất có ý tứ đấy."


Bình luận

Truyện đang đọc