DeYun
Lúc Tần Thái về đến, hai tên đàn ông vẫn chưa ngủ, đang đứng cạnh sô pha nghiên cứu Yến Tiểu Phi một cách chăm chú. Yến Tiểu Phi đã ngủ cả ngày, bây giờ coi như đã tỉnh hơn đôi chút, lúc này cũng không biết bản thân đang ở đâu. Hai người trước mặt cứ như hổ rình mồi, ban đầu hắn còn tưởng mình bị đưa đến tổng bộ của Nhân Gian rồi chứ.
Thấy có gì đó sai sai, Tần Thái vội vàng hét lên: "Hai người đang làm gì đó?"
Đàm Tiếu và Sa Ưng quay ngoắt lại liếc cô, hất đầu ra hiệu. Cái đống này rốt cuộc là gì?
Đầu tiên Tần Thái xem xét thương thế của Yến Tiểu Phi, thấy hắn đang sốt cao, gương mặt còn đỏ rực như lửa, hắn cảnh giác nhìn: "Là cô?"
Tần Thái sờ trán hắn, thấy hơi khó hiểu: "Sao lại sốt rồi? Hai người chăm sóc hắn một chút, chờ vết thương tốt lên rồi đuổi ra ngoài."
Hai người kia đứng bất động, Tần Thái trừng mắt: "Thế nào, còn không nghe lời tôi à?"
Đàm Tiếu đứng lên, mặc kệ Yến Tiểu Phi ngồi đó, anh đi lấy cho Tần Thái một dĩa trái cây: "Hắn ta rốt cuộc là ai?"
Tần Thái dùng tăm xỉa răng chọc một miếng dưa gang: "Là đệ tử của Yến Trọng Hoan, chờ hắn khỏe rồi chúng ta đổi lấy tiền."
Cô cứ hàm hồ xằng bậy như vậy, nhưng Đàm Tiếu không ngốc: "Cô đưa hắn về đây, nếu lại thả đi, nhỡ Trật Tự tra ra nơi này thì phải làm sao?"
Tần Thái ấp a ấp úng: "Chắc, chắc chắn hắn sẽ không dám nói đâu?"
Đàm Tiếu nhìn cô với ánh mắt chứa đầy hàm ý, vậy mà còn dám chối là hắn và cô không có gì mờ ám sao?
Tần Thái giật nhẹ áo anh: "Thật sự không có gì, tôi đang nắm nhược điểm của hắn thôi. Mau lấy thêm thuốc cho hắn uống đi, khó khắn lắm mới cứu về được, đừng để hắn chết."
Đàm Tiếu đành đi tìm hòm thuốc, lấy vài viên hạ sốt giảm đau ra nghiền thành bột pha với nước rồi cho Yến Tiểu Phi uống. Yến Tiểu Phi nhìn dùng ánh mắt nhìn chằm chằm cô, như muốn ăn tươi nuốt sống. Sa Ưng lại tin lời cô nói, nhìn đi, hai người này như có huyết hải thâm thù vậy.
Bón xong thuốc, Đàm Tiếu bỏ mặc Yến Tiểu Phi trên sô pha, chạy đi tìm Tần Thái nói chuyện.
Tần Thái và Sa Ưng đang chăm chú nghiên cứu mấy nhiệm vụ Bạch Cập giao, Yến Tiểu Phi thấy ba người này rất kì lạ. Tần Thái ngồi trên sô pha, hai người đàn ông ngồi trái phải. Cô cầm một hộp kem lớn, mỗi người cầm theo cái muỗng nhỏ, vừa nghe cô nói vừa xúc kem ăn.
Đến khi Tần Thái mô tả sơ sơ xong, trong tay chỉ còn hộp rỗng. Cô giận, lấy thêm hộp khác. Người đàn ông bên trái có thân hình cao lớn bắt đầu phân tích những chỗ nào nên làm chỗ nào không, à không, mà là việc nào có thể moi thêm tiền còn việc nào không thì đừng làm.
Người bên phải thì có phần yên tĩnh hơn, cả người cô như ngả hẳn vào lòng ngực người đó. Anh ta rất tự nhiên ôm lấy cô, dùng tăm xỉa răng cắm một miếng dưa giang, đưa cho Tần Thái cắn một góc, phần còn lại vào miệng anh.
Này này này, đây rốt cuộc là tình huống thế nào vậy?!
Sa Ưng phát một đoạn video, là những trường hợp kinh điển được xử lý bởi các Huyền Thuật sư khác. Là giáo án của Nhân Gian, Sa Ưng dùng nó giảng giải để tiết kiệm thêm thời gian cho Tần Thái, những đoạn có pháp chú nhỏ nhỏ dễ hiểu có thể sao chép luôn.
Tần Thái vừa nghe vừa gật đầu, cả phòng khách tràn ngập bầu không khí học thuật. Yến Tiểu Phi thấy bản thân không có chút cảm giác tồn tại.
Hắn bực bội gầm lên: "Tần..." chữ Thái chưa thốt lên thì miệng vết thương bị rách, đau thấu trời. Lúc này Tần Thái mới chú ý tới hắn, phất tay: "Hắn bị thương không nhẹ, các anh đem hắn xuống đây làm gì? Quăng lên phòng đi."
Sa Ưng đứng dậy, tùy tay vác Yến Tiểu Phi lên vai khiêng đi. Tiếng Yến Tiểu Phi gào thê thảm như heo chọc tiết. Tần Thái lắc đầu: "Chậc... tôi còn muốn Yến Trọng Hoan bỏ tiền vạn để chuộc hắn đấy, anh không thể nhẹ nhàng hơn chút à, hàng đã chết thì không có giá đâu!"
Quả thật Yến Tiểu Phi bị thương không nhẹ, xem ra mấy ngày tới phải ở lại Thiên Lư Loan. Tần Thái không sợ hắn để lộ bí mật, cũng không đề phòng hắn làm gì. Hôm sau Bạch Cập chính thức giới thiệu Tần Thái với Nhị gia, Nhị gia hỏi cô một ít chuyện liên quan đến Tiên Tri của Trật Tự, Tần Thái đối đáp trôi chảy.
Nói đùa sao, cô thật sự làm Tiên Tri ở đó nửa năm đấy, đối với chuyện này như ngựa cũ quen đường thôi. Tuy Nhị gia không nói rõ, nhưng có thể nhìn ra rất hài lòng với biểu hiện của cô. Hơn nữa Tần Thái vẫn luôn giữ dáng vẻ thành thật, không giống loại người có dã tâm. Tuy rằng đã ở Nhân Gian một thời gian không ngắn, mà vẫn trước sau như một, thuần phác thiện lương, là điều khó có được.
Cho nên lúc thương lượng với Bạch Cập, Nhị gia rất quyết tâm: "8 giờ sáng mai, đến Tiêu Dao Các chờ ta."
Tần Thái rất hưng phấn, xem ra ngày mai cô chắc chắn có thể nhìn thấy thủ lĩnh của Nhân Gian rồi. Không biết người này có ba đầu sáu tay hay không, cô vốn định liên lạc với Bạch Hà nhưng không ngờ tối đến bị Bạch Cập gọi đi. Lần này điểm hẹn là thư phòng của Bạch Cập, rõ ràng là hắn có chuyện chính sự muốn nói với cô.
Nguyệt Hiện thấy Tần Thái thì rất vui vẻ, còn tinh nghịch nháy mắt với cô. Tần Thái mỉm cười đáp lại, Bạch Cập thấy động tác nhỏ này giữa hai người, cũng không nói gì. Hắn chỉ cảm thấy có một cảm giác kỳ quái, nếu...hai người này có thể hoà thuận ở chung với nhau... thì cũng không tệ!
Thư phòng Bạch Cập vẫn sạch sẽ ấm áp như trước, Nguyệt Hiện là một người phụ nữ tinh tế, những vật trang trí nơi đây đều một tay cô chọn, mỗi một chi tiết nhỏ đều phảng phất gu thẩm mỹ của Nguyệt Hiện, như nói cho mọi người biết nữ chủ nhân là ai.
Bạch Cập vẫn luôn để cửa phòng mở, có thể thấy trước mặt Nguyệt Hiện, hắn không muốn để cô ấy chịu cảm giác vắng vẻ. Nguyệt Hiện pha cà phê cho hai người, mùi vị này thật sự khác biệt rất lớn so với cà phê pha nhanh bên ngoài.
Hương cà phê nồng đậm vương vấn khắp phòng, Tần Thái bưng ly cà phê lên, Nguyệt Hiện đi vào lặng lẽ, nói: "Có muốn ăn chút gì không, gần đây tôi mới học làm loại bánh mới đó."
Tần Thái còn chưa mở miệng, Bạch Cập đã nói thay: "Không cần đâu, em đi ngủ trước đi."
Lúc này cô mới cười nói: "Đúng là không cần, trước khi đến đây tôi đã ăn no rồi."
Nguyệt Hiện không quấy rầy hai người bàn chuyện nữa, xoay người đi về phòng , có thể là đọc sách giải sầu. Tần Thái nhấp một ngụm cà phê, có chút không nói nên lời nhìn về phía Bạch Cập, cô than thở: "Thật ra lúc nhìn vào mắt cô ấy, tôi....có phần hổ thẹn."
Bạch Cập nhíu mày, tuy rằng giọng nói không lãnh đạm như trước kia, thì thái độ không tốt chút nào: "Đừng nói năng bậy bạ."
"Ngày thường mọi người đều gọi Lão gia tử là Thái Tử gia, không ai biết sư môn hay lai lịch, càng không biết số tuổi hay xuất thân. Địa vị của Lão gia tử coi như ngang hàng tới Tôn chủ của Trật Tự. Chắc cô đã gặp qua Tôn chủ rồi phải không?" Hắn nghiêm túc bàn chuyện. Tần Thái cũng không dám qua loa: "Đã gặp, nhưng đã hóa thành ngọc, trông như tượng điêu khắc vậy. Ngày thường không hề có cảm giác tồn tại."
Tần Thái đáp thành thật, thế nhưng cô không nói đến việc cô hoài nghi Tôn chủ, cuối cùng thì là Bạch Hà phái cô đi nằm vùng ở Nhân Gian, chứ không phải Bạch Cập bảo cô nằm vùng ở Trật Tự.
Bạch Cập thoáng gật đầu: "Tôn chủ của Trật Tự không để ý đến chuyện bên ngoài đã nhiều năm. Hiện tại ngay cả chứng cứ có Tôn chủ tồn tại thì Trật Tự cũng không lấy ra được." Hắn uống một ngụm cà phê, nhẹ giọng nói: "Đây luôn là điều giằng co giữa Nhân Gian và Trật Tự, thiếu đi nguyên nhân xung đột chính diện. Trật Tự có không ít nhân tài đang ẩn cư, dù hiện tại không để tâm đến thế sự, nhưng một khi tới lúc tồn vong thì bọn họ sẽ ra mặt. Mà Nhân Gian có Thái Tử gia, tuy lộ hiện không nhiều nhưng vẫn chủ trì các sự vụ ở Nhân Gian. Do đó Trật Tự không dám động chạm khinh suất."
Hắn nhìn về phía Tần Thái, tựa như nhớ đến điều gì: "Lần trước Trật Tự phái Hồng Hạo tấn công vào Nhân Gian, mục đích thật sự là thăm dò năng lực. Chỉ tiếc là họ chỉ dùng binh tướng nhỏ, chưa đủ để Thái Tử gia phải ra mặt."
Tần Thái nghĩ thầm, thật ra tôi đây mới chính là chiêu độc mà sư phụ dùng đến đấy. Hừ, dù nghĩ như vậy, gương mặt cô vẫn bình thường: "Tôn chủ của Trật Tự, trong truyền thuyết thì đã thành tiên. Thái Tử gia cũng lợi hại như vậy thật sao?"
Bạch Cập trừng mắt liếc cô một cái: "Cái này thì có rảnh cô đi thử đi. Tôi chỉ nói cho cô biết, Thái Tử gia có hai đệ tử, đại đệ tử tên Sầm Cổ Dương rất được tín nhiệm, nhưng con gái ngài lại coi trọng đệ tử thứ hai là Lục Thiếu Hoài. Ngươi có hiểu không?"
Tần Thái như bừng tỉnh: "Thì ta phu nhân của Nhị gia chính là con gái của Thái Tử gia? Khó trách...." Lại có khí chất cao quý như vậy.
Tuy cô không nói hết, nhưng Bạch Cập cũng hiểu, hắn gật đầu: "Thân đã vào Huyền môn, bởi vì đã tiết lộ thiên cơ hay làm chuyện trái ý trời, nên khó có con nối dõi. Tuy Thái Tử gia có người con gái này, nhưng không cách nào khiến cơ thể trở nên khỏe mạnh. Phúc thọ khí tức trên người phu nhân bị khô kiệt rất nhanh. Thái Tử gia đã thử nhiều cách nhưng không hiệu quả. Cho dù có đổi sang thân thể khác thì vẫn bị khô héo. Vì ông ấy nghĩ là do mình nên cực kì chiều chuộng."
Tần Thái hiểu rõ: "Thế nên Nhị gia cũng dung túng phu nhân như thế."
Bạch Cập gật đầu: "Chỉ cần còn phu nhân, Nhị gia muốn thừa kế Thái Tử gia sẽ dễ hơn. Mà cô lấy thân phận Tiên Tri xuất hiện, nhất định phải lấy được hảo cảm của vị công chúa này, cô hiểu chưa?"
Vẻ mặt Tần Thái bất đắc dĩ: "Nhưng mà sư thúc ơi, tôi không thích phu nhân."
Lời này đã khác ngày xưa, mang theo ý làm nũng. Cho nên Bạch Cập hoàn toàn không có ý trách cứ: "Cô cho rằng Nhị gia cũng thích phu nhân sao?"
Tần Thái ngơ ngẩn, Bạch Cập vỗ vỗ vai cô: "Đợi lát nữa sẽ có người hầu qua đây dạy cô nên làm thế nào, cô phải thể hiện sự tinh tế hiểu biết để phu nhân yêu thích. Những ngày về sau....sẽ tốt hơn."
Lúc này Tần Thái mới hiểu là hắn đang mở đường cho cô, đôi mắt cô sáng lên: "Tôi sẽ cố gắng."
Bạch Cập lại vỗ vai cô, thật lâu mới nói: "Chờ đến khi Nhị gia thành công, thì sẽ ổn."
Chỉ đơn giản như vậy, Tần Thái bất giác nhận ra hắn có chút quan tâm an ủi cô rồi đấy. Ngước đôi mắt ngập nước nhìn hắn, cổ họng Bạch Cập nuốt khan, vì e ngại có Nguyệt Hiện ở gần nên không làm gì: "Về sau ở trước mặt cô ấy, đừng cảm thấy hổ thẹn."