VƯƠNG QUỐC MÀU XÁM

Chương 156

DeYun

Trở về Thiên Lư Loan, Tần Thái bắt đầu học lái xe. Lần này Đàm Tiếu không ngăn cản, rảnh rỗi sẽ đưa cô đến quốc lộ trên đèo để tập vài vòng. Cô học rất nhanh, chỉ cần hai ngày đã đi được trên đường lớn. Sau đó lại phát hiện, cô không có chứng minh nhân dân.

Chuyện này nhỏ như kiến, tầng hầm của Thông Dương tử có rất nhiều chứng minh nhân dân của các cơ thể nằm ở đó, có thể tùy chọn để dùng.

Nhưng những cái đó không phải là cô, trong tình huống bình thường thì không sao chứ nếu kiểm tra an ninh gì đó thì sẽ bị lộ ngay.

"Quê quán của cô ở đâu, tôi sẽ làm một cái để đề phòng." Đàm Tiếu biết rõ chuyện này, lần đầu tiên gặp Tần Thái chỉ mới 15-16 tuổi, không có chứng minh nhân dân là bình thường.

Cô hơi khó xử: "Bắt buộc phải làm sao?"

Bây giờ Đàm Tiếu mới phát hiện chuyện bất thường, đúng rồi, ở cạnh cô lâu như vậy nhưng chưa từng thấy người nhà của cô.

Anh đặt tay lên vai Tần Thái, thật lâu mới hỏi: "Đến tôi mà cô còn không tin được sao?"

Anh chỉ cho rằng Tần Thái cố ý giấu. Cô lắc đầu, nói thẳng: "Tôi cùng gia đình có mối quan hệ không tốt lắm. Lần trước anh hai tôi tốt nghiệp xong, muốn tôi giúp tìm việc, tôi không giúp được liền bất mãn trở mặt."

Đàm Tiếu thở ra: "Tôi còn cho rằng có chuyện gì, cô đưa tôi địa chỉ, chuyện này cứ để tôi lo."

Tần Thái lắc đầu, anh lại an ủi: "Chỉ là mượn dùng sổ hộ khẩu thôi, tôi sẽ cắt cô ra khỏi đó. Hơn nữa cô muốn đi thi bằng lái thì không thể dùng cái khác được."

Giữa trưa hôm sau, Đàm Tiếu lái xe đưa Tần Thái về trấn Chu Dương.


Trấn nhỏ yên lặng an tường, mùa hè năm nay nắng gắt như đổ lửa. Đi trên đường có thể ngửi thấy mùi ngô phơi sân, một màu vàng sáng rực. Tần Thái hít lấy mùi hương quen thuộc, lo lắng trong lòng thoáng dịu lại.

Đây là cố hương, nó chứa quá nhiều hồi ức không thể nói ra, nhưng vẫn ở đó. Có lẽ nó không đủ phồn vinh, không đủ đẹp đẽ nhưng vẫn có sức mạnh thân thuộc diệu kì, đủ để gột rửa tang thương từ sâu trong linh hồn.

Xe ngừng trước cửa nhà, lập tức gây chú ý. Hôm nay Đàm Tiếu chọn chiếc xe Chevrolet màu bạc, tuy không quá đắt tiền nhưng ở trấn này chẳng có mấy người nhận ra được.

Bọn họ chỉ trầm trồ, oa, xe riêng đó nha!!

Trong mắt nông dân thuần phác, có xe hơi riêng chính là có tiền. Cho nên lúc đấy ai ai cũng chú ý đến người bên trong, Tần Thái xuống xe, theo sau là Đàm Tiếu cùng bước vào cửa.

Trong sân nuôi một chú chó vàng lớn, nhìn rất hung dữ. Nhưng Tần Thái đi vào nó lại không sủa mà nằm xuống rên ư ử, hai chân trước cào cào không dám tiến lên.

Tần Thái quay đầu nhìn một cái, bốn mắt chó và người giao nhau, nó chậm rãi lùi về góc tường, vùi đầu vào đống bắp khô, hừ hừ hai tiếng.

Tần Thái nhìn thấy Tần Tiểu Quý đang ngồi làm bài tập hè, cậu nhóc vừa ngẩng đẩu lên liền sửng sốt, sau đó nhảy dựng lên: "Chị tư!!"

Đối với em năm này, Tần Thái rất thương yêu. Trong nhà có anh cả, anh hai, chị ba tuổi đều lớn, chỉ có Tần Thái cùng cậu nhóc này cùng nhau lớn lên. Quan hệ thân thiết.

Tần Thái ôm lấy em trai, vỗ vỗ vào lưng, bỗng nhiên nhớ tới cô không mua gì về làm quà, Tần Tiểu Qúy thấy Đàm Tiếu đi sau cô, đánh giá anh một chút thì dường như tự hiểu cái gì đó...= =

Cậu kéo chị vào nhà, gào lớn: "Mẹ ơi, mẹ!! Chị tư về rồi!!"

Xem ra Tần lão nhị không có nhà.

Mẹ Tần vội đi từ chuồng heo ra, trong tay còn cầm cái gáo, nhìn thấy Tần Thái liền đỏ vành mắt. Quăng cái gáo qua một bên, đi tới nắm lấy tay cô.


Trên tay mẹ còn dính cơm heo, dính cả bột bắp và rau bằm lên tay Tần Thái, bất giác Tần Thái nói: "Để con làm."

Cô xách thùng, thuần thục múc cơm heo từ thùng đổ vào chuồng. Động tác vô cùng lưu loát, cho dù cô đeo hoa tai Cartier hay mặc một thân Channel.

Lúc này Đàm Tiếu phát hiện, thật sự mọi thứ anh chuẩn bị rất dư thừa, cô đứng ở đây, dù có ăn mặc xa hoa mức nào, đã tới đây thì sẽ mờ nhạt, chỉ còn lại sức sống thuần phác kia mà thôi.

Mẹ Tần đi theo sau Tần Thái: "Để mẹ làm." Đột nhiên bà thấy Đàm Tiếu, hơi nao nao, xoa tay lên tạp dề: "Đứa nhỏ này, đưa bạn về mà chẳng nói một tiếng." Gương mặt bà hiền hậu điềm đạm, tuy không bằng các phu nhân trí thức ưu nhã, lại hơn một phần ấm áp.

"Nào, vào nhà ngồi đi con." Bà đưa Đàm Tiếu cái ghế, còn cẩn thận lấy khăn lau sạch. Đàm Tiếu có chút không được tự nhiên: "Cô ơi, không sao đâu ạ."

Mẹ Tần rót cho anh ly nước ấm, cho thêm mật ong vào.

Đàm Tiếu không nói nên lời, dù sao anh cũng chỉ là trợ lý, Boss còn đang cho heo ăn, anh lại ở đây uống nước mật ong, chuyện này chắc chỉ ở cạnh Tần Thái mới có.

Trong nhà nuôi 6 con heo lớn, 1 con heo nhỏ. Heo nhỏ ăn đồ mềm hơn heo lớn, Tần Thái rất rõ. Cô cho chúng nó ăn xong liền sang bên cạnh băm khoai lang. Băm xong bỏ vào nồi, tiếp tục khuấy bột bắp.

Mẹ Tần lần đầu tiếp xúc với người như Đàm Tiếu, đương nhiên lúng túng. Anh ăn mặc rất gọn gàng sang trọng, vừa nhìn là biết thuộc tầng lớp tinh anh cao cấp. Loại người này bà chỉ nhìn thấy trên TV, bỗng nhiên xuất hiện ở đây khiến bà không biết nói chuyện làm sao.

Đàm Tiếu lăn lộn đã lâu, biết nên làm thế nào, anh lễ phép nói: "Cô ơi, La..." anh suýt chút nữa là gọi tên Lam Trù "Tần Thái đã lớn, lần này về thứ nhất là thăm nhà, thứ hai là hy vọng lấy được sổ hộ khẩu để làm chứng minh nhân dân, cô ấy muốn thi bằng lái."

Chuyện này mẹ Tần biết, bà liên tục gật đầu, lập tức đi vào phòng ngủ lấy một cuốn sổ màu đỏ từ ngăn kéo ra.

Đàm Tiếu đưa tay định nhận, bỗng nhiên có người đoạt giữa chừng. Anh nhìn sang thì thấy là một người đàn ông ước chừng năm chục tuổi, vì làm việc nhà nông nên có vẻ rắn chắc.


Ông ta đứng nhìn anh từ trên xuống, đánh giá anh rồi cười lạnh: "Thằng này mày lấy sổ hộ khẩu nhà ông tính làm gì?"

Đàm Tiếu hơi giật mình, một lát cũng hiểu được, đây chắc là ba của Tần Thái?

Anh vội vàng mời một điếu thuốc, Tần lão nhị không tiếp, chỉ nhìn chằm chằm cả hộp thuốc. Anh dở khóc dở cười, chỉ đành mời cả hộp. Lúc này ông ta mới nhận, rút ra một điếu. Đàm Tiếu đốt lửa cho ông ta, gọi: "Chú Tần."

Tần lão nhị hừ một tiếng: "Đừng gọi thân thiết như vậy, chú mày là ai?"

Đàm Tiếu không biến sắc: "Con là bạn của Tần Thái, chúng con lần này về đây..."

Anh còn chưa nói xong, ông ta đã chen vào: "Đừng coi tao là đồ ngốc, mày nói lấy sổ hộ khẩu vì thi bằng lái à?"

Đàm Tiếu cười: "Tất nhiên."

Mẹ Tần kéo kéo góc áo Tần lão nhị, ông ta mất kiên nhẫn đẩy bà ra: "Thật sự là mày coi ông đây là đứa nhóc ba tuổi à? Nói đi, có phải chú mày muốn lén lút đăng kí kết hôn với nó không?"

Đàm Tiếu sửng sốt, thì ra là cho rằng hai người họ có quan hệ này à!

Anh lập tức cười khô: "Thật không phải, Tần Thái đã lớn như vậy mà không có chứng minh nhân dân thì rất bất tiện, đúng không ạ?

Tần lão nhị cười lạnh, mẹ Tần lo lắng kéo ông ta vào phòng. Hạ âm thanh nói chuyện: "Ba nó à, ông làm cái gì vậy? Nếu bé tư nó muốn kết hôn thì cũng được mà, cậu này diện mạo đoan chính, nói chuyện lễ phép lịch sự..."

Tần lão nhị gào lên, đương nhiên là muốn Đàm Tiếu nghe: "Bà thì biết cái gì, tôi nuôi con gái lớn như vậy nói gả là gả à? Bọn nó muốn kết hôn mà không nói chuyện gì với ba mẹ hai bên à, không thương lượng, cũng chẳng lễ hỏi gì luôn mà được à?"

Tức khắc Đàm Tiếu rõ ràng trong lòng. Sợ Tần Thái nghe được sẽ buồn nên anh đi thẳng vào: "Chú Tần, đúng thật lần này tôi đến để làm lễ hỏi, chú xem bao nhiêu là thích hợp?"

Anh cũng lười phải giải thích, quả nhiên ông ta đảo mắt vài vòng: "Chiếc xe bên ngoài là của cậu à?"


Ông ta không ngu ngốc, đây là đang xem giá trị con người của con rể tương lai.

Đàm Tiếu muốn tốc chiến tốc thắng nên gật đầu. Ông ta kiêu ngạo hừ một tiếng: "Đứa con gái này là bảo bối, là cục cưng của nhà, cậu yêu nó bao nhiêu thì phải có thành ý bấy nhiêu." (thật sự mặt quá dày)

Đàm Tiếu không phải còn non trẻ, thần sắc anh cực kì nghiêm túc: "Chú Tần, cô ấy chưa tốt nghiệp sơ trung, bằng cấp thấp, diện mạo không xinh, dáng người cũng không tốt, nhiều nhất chỉ có thể ba vạn."

Tần lão nhị coi như sống nửa đời người, ba vạn đối với ông ta chưa thật sự quá tốt. Nhưng nhìn quanh cả thôn này, con gái đi lấy chồng chẳng có ai có mức đó. Ông chép chép miệng, Đàm Tiếu lại thấp giọng: "Chú Tần không chịu thì thôi, đầu năm nay muốn lấy được vợ thì không khó."

Anh giả bộ đi sang nhà hàng xóm, Tần lão nhị nóng nảy: "Mày tính làm gì?"

Đàm Tiếu chỉ vào bản thân đang đứng cạnh xe hơi, nhàn nhạt nói: "Tôi sang hỏi nhà bên cạnh coi có cô gái nào đến tuổi lấy chồng không?"

Tần lão nhị tức đến trừng mắt vểnh râu. Quả thật đầu năm nay cạnh tranh rất khốc liệt!

Ông ta gọi Đàm Tiếu quay lại: "Ôi, được được, khi nào có tiền thì đưa sổ hộ khẩu!"

Mười mấy phút sau, nước sôi, Tần Thái băm khoai lang xong cho vào khuấy. Đàm Tiếu đi xuống nhà bếp, cô hỏi: "Lấy được không?"

Đàm Tiếu gật đầu: "Được."

Ánh lửa bập bùng sáng rọi, Tần Thái mở hé nắp nồi, tiếp tục nhóm lửa: "Chờ tôi nấu xong cơm heo rồi đi làm chứng minh."

Đàm Tiếu gật đầu, đứng cạnh nhìn cô gái đang bận rộn, bỗng nhiên cảm thấy cô ấy thật cô độc.

----------------------------

Ôi, lap có vấn đề nên IT của Cty đem đi cài lại win, đã dặn các ổ quan trọng cần lưu lại, không hiểu sao nghe thiếu mất ổ ta lưu các bản thảo edit truyện từ đầu tới giờ, mất sạch các nàng ạ,huhu...

May là các chương mới edit thì vẫn được lưu nơi khác, nhưng các chương cũ làm kỉ niệm, có hiện tháng ngày ba năm trước, cả các hình bìa tự mày mò cả truyện này lẫn Vãn Thiền, thật sự đau lòng quá thể ấy....


Bình luận

Truyện đang đọc