VƯƠNG QUỐC MÀU XÁM




DeYun

Trật Tự từng bước tiến hành kế hoạch tấn công Thái Tử gia, Bạch Hà muốn Tần Thái đừng nhúng tay vào vì cô đang ở Nhân Gian, không nên bị lộ thân phận. Tần Thái cũng không định thế, nếu Bạch Hà thật sự mời được các trưởng lão ẩn cư của Trật Tự, thì sẽ có phần thắng rất lớn rồi.

Hơn nữa với tình cảnh của cô như bây giờ, thật sự không có cách ló đầu ra.

Ngày càng gần, không khí càng thêm khẩn trương, bỗng trước đó có tin tốt bay đến. Nguyệt Hiện và Bạch Hà sẽ cử hành hôn lễ. Tần Thái cảm thấy hơi kì lạ, còn nghĩ với tính cách của sư phụ, sẽ đưa Nguyệt Hiện về lại bên Bạch Cập, đảm bảo cô ấy không phải chịu bất cứ tổn thương nào chứ.

Không nghĩ sư phụ lại dứt khoát cưới Nguyệt Hiện, đúng là tình yêu có thể con người ta trở nên dũng cảm, Tần Thái không biết nhưng ít ra Bạch Hà đã thay đổi rất nhiều. Đây là Bạch Hà muốn tự đóng kín đường lui của mình, nhất định bản thân phải an toàn để chăm sóc cho Nguyệt Hiện.

Tần Thái có cảm giác hâm mộ, tuy cô và Bạch Hà luôn thân thiết, cô vẫn nghĩ Bạch Hà rất yêu thương cô, nhưng giờ chứng kiến sự yêu thương mà Bạch Hà dành cho Nguyệt Hiện, quả là cao thấp rõ ràng.

Hôn lễ của Nguyệt Hiện và Bạch Hà tổ chức vào ngày 8, Tần Thái không nhận được thiệp mời.


Cô lập tức gọi sang, giọng nói phẫn nộ: "Sư phụ, bây giờ sư phụ có vợ đẹp rồi nên không cần tôi nữa phải không? Kết hôn mà không mời tôi là sao!!"

Bạch Hà cười bất đắc dĩ: "Sao lại không cần cô chứ, cô luôn là đồ đệ ngoan mà. Chỉ là bây giờ cô đang ở Nhân Gian, làm sao tới được."

Tần Thái mặc kệ: "Sao lại không đi được? tôi đi được đấy."

Bạch Hà im lặng một chút, thở dài: "Tiểu Tần à, gần đây Nguyệt Hiện...Nguyệt Hiện đang mang thai, tính tình có chút không ổn định...."

Tần Thái phát hỏa: "Cho nên không cần tôi có mặt ở đấy đúng không?"

Dường như Bạch Hà cảm nhận được cảm xúc biến đổi của cô, Tần Thái còn cao giọng hơn: "Còn nói sư phụ không phải có vợ liền không cần tôi!! Không tới thì không tới, ai thèm chứ!"

Cô cúp máy, vô cùng tức giận. Tiểu Triều thấy thế không dám đi tới cắn cô.

Không lâu sau, Bạch Hà gọi đến, rống lên với cô như con: "Giận cái gì mà giận, hôn lễ không cần cô đến, tối hôm đó sư phụ tự mình mời rượu cô, thế nào? Đãi ngộ đặc biệt đó, ngoan nhé."

Lúc này Tần Thái mới dần tiêu lửa giận: "Hừ."

Bạch Hà cười bất đắc dĩ: "Tối nay về nhà sớm chút."

Hai chữ về nhà quá ấm áp, Tần Thái hoàn toàn hết giận: "8h xin nghỉ xong tôi sẽ đến."

Tần Thái nhanh chóng xin Nhị phu nhân cho nghỉ, rồi dùng đất nặn thành một đôi thiên nga. Nặn xong cô hóa nó thành vàng, mật độ vàng khác biệt rất lớn với đất nặn, cho nên tỉ lệ tượng cũng bị nhỏ lại, nhưng vẫn giống như đúc.

8 giờ tối, Tần Thái vui vẻ ôm cặp thiên nga vàng đến nhà Bạch Hà. Cô gõ cửa, Bạch Hà lặng lẽ mở cửa ra rồi nâng tay chỉ chỉ, nghiênh đầu hướng vào bên trong: "Nguyệt Hiện, anh có việc ra ngoài một chút nhé."


Tần Thái không hiểu chuyện gì, chờ Nguyệt Hiện đang ở bên trong đáp lời rồi Bạch Hà kéo cô đi ra ngoài. Trong lòng cô còn ôm cặp thiên nha, lòng chùng xuống: "Cô ấy vẫn không chào đón tôi sao?"

Bạch Hà thở dài, vỗ nhẹ lên đầu cô: "Chắc là Nguyệt Hiện có hiểu lầm, sư phụ sẽ từ từ giải thích với cô ấy. Bây giờ Nguyệt Hiện....đang mang thai, đừng so đo với cô ấy, nhé."

Tần Thái rũ mi mắt, không nói chuyện. Bạch Hà có chút đau lòng, nói: "Sư phụ sẽ đổi nhà mới, trang trí căn phòng mới cho cô, sau khi xong chuyện đám Thái Tử gia thì cô về đây ở, được không?"

Tần Thái gật gật đầu, cô đưa cặp thiên nga vàng óng ánh qua: "Sư phụ, lễ vật mừng tân hôn của hai người."

Bạch Hà vừa nhìn thấy cặp chim, nếu là trước đây chắc chắn sẽ mắng cô tiêu tiền bậy bạ. Nhưng giờ lòng Bạch Hà luyến tiếc, biết rõ Tần Thái đang không dễ chịu gì. Chỉ đành kêu lên khoa trương: "Quao, đây hẳn là tay nghề của Tiểu Tần nhà chúng ta đúng không?"

Tần Thái định nói bí mật về chuyển hóa năng lượng thổ sinh kim, kim sinh thủy, định nói đến những vấn đề mà cô đang gặp phải. Không biết tại sao lại không còn muốn nữa, cô mệt mỏi cười: "Sư phụ, tôi về đây."

Bạch Hà giữ chặt cô: "Tiểu Tần, đồng ý với sư phụ, đừng để trong lòng được không, rất nhanh rồi sẽ ổn thôi."

Tần Thái miễn cưỡng cong khóe môi: "Được, tôi về đây."

Cô xoay người đi, trước kia Bạch Hà một thân một mình, không có thêm thứ gì ngoài đồ đệ là cô. Thế nên Tần Thái cảm thấy bản thân được sư phụ yêu thương và quan tâm biết bao nhiêu. Mà giờ đây, Bạch Hà đã có Nguyệt Hiện, sắp tới còn có một đứa nhỏ của bọn họ.

Bạch Hà lặng im nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia, bỗng nhiên lao xuống cầu thang chạy theo bắt lấy tay Tần Thái định kéo cô vào nhà. Nhưng Tần Thái nhẹ nhàng tránh thoát: "Tôi không sao cả, sư phụ, chỉ là hơi mệt nên về thôi."


Cô phất tay đón taxi, chiếc xe nhanh chóng chìm vào dòng chảy xe cộ.

Trở về Thiên Lư Loan, Tần Thái thả người xuống giường của mình, ngơ ngẩn nhìn trần nhà. Đàm Tiếu đi vào đứng nhìn một lúc, rồi dùng ngón tay búng lên trán cô: "làm sao vậy?"

Tần Thái chỉ xoay người ôm chặt cánh tay anh: "Đàm Tiếu, anh sẽ không cưới vợ chứ?"

Đàm Tiếu sửng sốt, không nhịn được bật cười: "Sao vậy, cô muốn tôi lấy vợ à?"

Tần Thái dùng sức lắc đầu, Đàm Tiếu vỗ vỗ lưng cô, ôm cô vào lòng. Cái ôm này vừa ấm áp lại sạch sẽ, nước mắt Tần Thái muốn rơi: "Đàm Tiếu, anh đừng cưới vợ được không?"

Đàm Tiếu không biết phải làm sao, anh dùng sức ôm cô chặt hơn: "Sao vậy? Tôi không cưới, ngoài Tiểu Tần ra ai cũng không cưới. Ngoan....đã có chuyện gì sao?"

Tần Thái không nói chuyện, chỉ âm thầm khóc trong lòng anh.

Tối hôm đó cô ngây người dưới tầng hầm cả đêm. Nhìn từng đống vàng bị hóa thành nước, Đàm Tiếu biết tâm tình của cô không tốt, cố nhịn đau không nói. Sa Ưng khó hiểu: "Tần Thái phá của, cô đang làm gì vậy hả?


Bình luận

Truyện đang đọc