DeYun
Quả thật là hôm nay Đàm Tiếu đi làm hơi sớm quá, bình thường thói quen sinh hoạt của anh rất tốt, vẫn luôn đi sớm trước giờ làm nửa tiếng. Hôm nay lại đi sớm hơn hai tiếng đồng hồ làm người khác thấy kì lạ.
Khi đó trong văn phòng Bộ trưởng bộ Tài nguyên chỉ có Lâm Băng Băng đến làm việc, chìa khóa là cô giữ vì cô đi sớm nhất cả bộ. Thấy Đàm Tiếu, khó tránh ngạc nhiên: "Trợ lý Đàm?"
Đàm Tiếu đang mơ màng dựa vào cạnh thang máy, không biết đã đứng đấy được bao lâu. Lâm Băng Băng còn tưởng mình đến trễ, phải nâng tay nhìn lại đồng hồ: "Sao hôm nay lại đến sớm như vậy?"
Đàm Tiếu lắc đầu, dáng vẻ không muốn nhiều lời. Lâm Băng Băng đành mở cửa rồi Đàm Tiếu đi vào văn phòng của anh. Cô hiếm khi thấy vẻ mặt mệt mỏi này của Đàm Tiếu, anh vẫn luôn sáng láng, kiên nhẫn và dịu dàng. Cô rót một ly nước ấm cho anh, Đàm Tiếu nằm lên bàn chốc lát liền ngủ mất.
Lâm Băng Băng càng thêm khó hiểu, quan hệ giữa trợ lý đặc biệt cùng Bộ trưởng đã không phải là bí mật của bộ. Nếu Đàm Tiếu mệt hoàn toàn có thể vào phòng riêng của Bộ trưởng, sao hôm nay lại có gì đó lạ kì.
Ngày hôm sau, Tần Thái trở về chỗ Lục Thiếu Hoài, chuyện đưa Thông Dương Tử lên chức Bộ trưởng không thuận lợi lắm, vì ông ta đã mất tích một thời gian làm nhiều người nghi vấn trong lòng. Lúc này đột nhiên xuất hiện, còn được tiến cử lên chức Bộ trưởng, đương nhiên nhân tâm không phục.
Lúc Nhân Gian mở họp, không ít quản lý cấp cao đặt vấn đề này, ý muốn tạm gác chuyện này lại và cần khảo sát thêm.
Tuy rằng Lục Thiếu Hoài là thủ lĩnh đời tiếp theo, nhưng vẫn còn Lão gia tử nên hắn không dám quá võ đoán.
Tần Thái nhìn thoáng qua đám người đang tranh luận, bỗng nói: "Lúc trước có một thời gian tôi và Thông Dương Tử rời Nhân Gian, không phải là biến mất, mà là Phán quan trưởng giao cho việc quan trọng, chỉ đành cách chức tạm thời mà thôi."
Cô lấy ra hai bản quyết định chấm dứt chức vụ, có chữ kí của Bạch Cập. Giấy trắng mực đen, chữ kí màu xanh tươi, rõ ràng rành mạch.
Rõ ràng Bạch Cập không nghĩ trong tay cô có thứ này, liếc mắt nhìn sang, Tần Thái vẫn cười nhạt: "Các vị đây không tin Thông Dương Tử, nhưng hẳn là tin tưởng tôi chứ. Mà dù cho có không tin tôi, thì chắc phải tin Phán quan trưởng rồi."
Mấy chục ánh mắt nhìn sang, Bạch Cập im lặng không mở miệng, sự áp bức trong mắt Tần Thái dâng lên vài phần. Thật sự Bạch Cập không muốn Lục Thiếu Hoài biết hắn và Lão gia tử có quan hệ thầy trò. Với tính cách của hắn, một khi chuyện này bị lộ ra, sẽ bị nghi kị như Sầm Cổ Dương, mà bản thân hắn lại không muốn dính líu đến vị trí thủ lĩnh Nhân Gian này.
Giằng co một lát, cuối cùng Bạch Cập nói: "Lúc trước cách chức hai người này, thật sự có nguyên nhân khác."
Đương nhiên không ai dám hỏi kỹ là nguyên nhân gì, đã có Phán quan trưởng bảo đảm thì sự tình thuận lợi hơn rất nhiều. Thông Dương Tử nhanh chóng nhận được quyết định bổ nhiệm chức vụ Bộ trưởng bộ Tài nguyên. Mà đại nạn của Lão gia tử cũng tới.
Thân là Tiên Tri, thời điểm này là lúc cô bận rộn nhất, đến tối bỗng nhiên Lão gia tử triệu kiến cô. Vẫn là nơi cũ nhưng trà đã lạnh, cây cối hoa hòe đã tàn, xem ra vị thủ lĩnh Nhân Gian này không còn đủ pháp lực duy trì không gian như xưa.
Tần Thái không đi vào, chỉ đứng bên ngoài đình. Mất đi pháp lực chống đỡ, khí hậu nơi này biến đổi thất thường. Mới vừa rồi trời xanh mây trắng, giờ đã mưa to như trút nước. Tần Thái vẫn đứng thẳng tắp không nhăn không nhó.
Lão gia tử vẫn luôn đánh giá cô từ bên trong đình, người này thật sự quá già rồi, da mặt nhăn nheo khô khốc như vỏ trần bì, bàn tay càng nhìn không rõ hình dáng. Hô hấp không đồng đều còn phát ra tiếng khò khè, nếu nhắm mắt lại cô có thể tưởng tượng ra thứ bên trong đình là dã thú đang hấp hối.
"Ta không phục, ta thật sự không phục!!" Mưa càng to hơn, giọng nói rền rỉ như đàn phong cầm rỉ sét: "Vì sao chỉ với một chú định đơn giản, mà ta lại không thể thay đổi? Vì cái gì?"
Ông ta đang hỏi ai, Tần Thái không biết. Bốn mắt nhìn nhau qua khoảng thời gian lặng im, chỉ có tiếng hạt mưa gõ trên mái đình, nước mưa vuốt ve qua kẽ lá.
"Mệnh ta không còn nhiều, chỉ có một chuyện không yên lòng." Trong đình, Lão gia tử như quả bóng gần xẹp dựa vào bàn tròn, giọng nói xuyên màn mưa, tuy mệt mỏi lại rõ ràng: "Ta muốn ngươi nói cho ta biết tương lai của Tử Hằng."
Sắc mặt Tần Thái cung kính: "Xin hỏi Lão gia tử, nếu đại tiểu thư hạnh phúc thì như thế nào? Nếu không hạnh phúc, thì như thế nào?"
Ông ta thở dốc, mái tóc bạc bị hơi ẩm làm ướt dính chặt vào bàn, giọng nói phẫn nộ: "Nói!!"
Tần Thái rũ mi mắt: "Nhị gia là bến đỗ tốt nhất của đại tiểu thư."
Dứt lời, tiếng thở dốc dần dần nhỏ lại, ông ta lẩm bẩm: "Vậy là tốt rồi....ta vẫn luôn sợ bản thân làm sai.....con bé có thể hạnh phúc là tốt rồi."
Mưa gió vẫn như thế, một trận gió lớn thổi qua rừng trúc, xào xào như đánh trận.
Lão gia tử khẽ nhăn mặt, thấp giọng nói: "Mấy ngày tới, ngươi đưa con bé đến chỗ khác ở vài ngày đi....Hôm đó...ta không muốn nó chứng kiến."
Tần Thái cung kính đáp: "Vâng."
Cô xoay người bước đi trên con đường lầy lội. Ông ta không muốn đứa con yêu thương nhất ở bên cạnh, chỉ vì không muốn cô ấy thấy vẻ ngoài già cả này. Càng không muốn cô ấy trải qua sự biệt ly đau đớn.
Từ Trật Tự đến Nhân Gian, ông ta đã từng mâu thuẫn, đã từng nghi ngờ. Trải qua con đường gian khổ như thế vốn đã không còn cảm nhận nỗi đau, chẳng mong ai sẽ hiểu. Cuối cùng thì người mà ông ta khổ sở bảo vệ sẽ cảm thấy như thế nào?
Chắc là sẽ cảm động? hay là thương hại ông ta?
Không có, chỉ bình bình đạm đạm như không có gì, như gió thổi qua rừng trúc, không làm cánh chim phải bay.
Lúc sau, Tần Thái cùng Nhị phu nhân đến biệt thự tư nhân ở Hawaii, thân thể Nhị phu nhân đã tốt hơn, mấy ngày nay còn có thể dựa vào Tần Thái tự đi vài bước. Con chó tên Tiểu Triều kia vẫn ngang ngược như cũ, đã cắn bị thương vài người làm.
6 giờ chiều ngày 12 tháng 11, người làm đẩy xe lăn đưa Nhị phu nhân đi dạo, Tiểu Triều chạy băng băng trên bờ cát, sự hứng khởi này khiến Nhị phu nhân vui vẻ, vừa đón nắng chiều vừa cười xán lạn.
Khi đó, Tần Thái nghe một cuộc điện thoại từ Lục Thiếu Hoài: "Lão gia tử đi rồi."
Tần Thái nhàn nhạt đáp: "Vâng."
Nhị phu nhân tĩnh dưỡng bên bờ biển nửa tháng.
Ngày 25 tháng 11, Nhị phu nhân đang tưới hoa trong vườn. Bỗng có một người đàn ông tự xưng là người hầu cạnh Lão gia tử đến tìm. Người này Tần Thái chưa từng thấy qua, xem ra là hàng tâm phúc.
Ông ta cao tầm bốn thước, béo đếm mức giống chum rượu. Ăn mặc chỉ một màu đen, nếu không phải sắc mặt như bình thường thì có khi Tần Thái cho rằng ông ta là quỷ.
Mà Nhị phu nhân vừa nhìn thấy người này, vẻ tươi cười trên mặt tắt ngúm. Bình nước tưới hoa cầm trên tay rơi xuống, nước văng khắp nơi.
"Ông ấy....đã không còn?" giọng nói có phần run rẩy, ông chum rượu kia chỉ ừ một tiếng, mặt không có biểu tình.
Tần Thái còn cho rằng vị tiểu thư này sẽ khóc, sẽ gào đến bệnh. Nhưng Nhị phu nhân nói: "Chúng ta trở về thôi."
Thật ra cô ấy đã sớm biết rằng, biệt ly trong yên ả, hai bên không cần phải nhìn mặt nhau. Giả vờ không bi thương, giả vờ đã quên.
Lão gia tử qua đời, rốt cuộc Lục Thiếu Hoài đã được như ý nguyện. Tân thủ lĩnh của Nhân Gian cứ như vậy ra đời.
Tang lễ của Lão gia tử là chuyện đại sự của Nhân Gian, nhưng với tình thế Trật Tự rình như hổ rình mồi, cuối cùng Lục Thiếu Hoài quyết định bí mật phát tang. Lăng mộ cũng đưa vào hàng hạn chế người đến.
Lục Thiếu Hoài vẫn đối xử trước sau như một, dịu dàng săn sóc Nhị phu nhân. Từ sau cái chết của Lão gia tử, tính tình Nhị phu nhân tệ hơn, Lục Thiếu Hoài vẫn luôn nhân nhượng bao dung, không hề mất kiên nhẫn.
Tần Thái chỉ hơi tò mò, cái người như chum rượu kia là ai?
Mà khoảng thời gian này thật sự bận quá, Tần Thái không rảnh lo chuyện này.
Hôm sau, Tần Thái nhận được một tin nhắn, dù đang túc trực bên cạnh linh cữu Lão gia tử, cô vẫn lặng lẽ chuồn ra khỏi linh đường. Lái xe tầm một tiếng rưỡi đến một vườn trà. Bạch Hà đợi bên trong đã lâu, cũng chỉ có anh mới có thể chỉ nhắn một tin đã khiến Tần Thái chạy bấy lâu đến uống trà.
Lần này Bạch Hà mua một bình Long Tỉnh, Tần Thái không cần anh hỏi đã nói: "Sư tôn đã chết, thủ lĩnh Nhân Gian bây giờ là nhị đệ tử của ông ta, Lục Thiếu Hoài."
Bạch Hà lắc đầu: "Sư phụ không phải muốn hỏi chuyện này, bây giờ cô đã không còn liên quan đến Trật Tự, không cần đưa tin tức như thế này đến nữa."
Tần Thái giảo hoạt đảo mắt: "Mấy tin này chẳng cần tôi nói, tôi cũng không tin Trật Tự còn chưa biết."
Bạch Hà cười bất đắc dĩ, rồi nghiêm mặt nói chuyện: "Lần này bảo cô tới, chủ yếu là vì chuyện của con gái sư tôn. Tần Thái, chuyện của sư tôn có lẽ cô chưa biết, trước kia là...."