VƯƠNG QUỐC MÀU XÁM




DeYun

Đương lúc người người phản đối Tiên Tri nhậm chức thủ lĩnh Nhân Gian, Tần Thái từ từ đi vào. Rất nhiều đôi mắt đang trừng cô, đương nhiên là bọn hùa theo chiếm đa số. Cô là đệ tử của Bạch Hà, tuy rằng ở Nhân Gian đã lâu và chức vị cũng không thấp, nhưng rất nhiều người ở Nhân Gian không coi cô là người một phe.

Sau đó cô "sinh" được Lục Hồng Huyên, cảm giác bị bài xích đã ít hơn. Nhưng cô chỉ được xếp vào làm văn chức ở Tinh Tú thính, không can thiệp vào bất kì tình hình đối nội đối ngoại nào. Nếu người phụ nữ như vậy bỗng nhiên lên làm thủ lĩnh, chắc chắn đa số người ở đây sẽ không đồng ý.

Tần Thái đi đến trước bàn hội nghị, ngồi xuống vị trí vốn có của mình, trong tay đang ôm Lục Hồng Huyên. Xung quanh chợt yên tĩnh hẳn, giữa lúc mọi người đang đấu đá xem ai làm thủ lĩnh thì cô đã âm thầm đến Trật Tự cứu con trai của Lục Thiếu Hoài. Điều này làm bọn họ phải thấy tự xấu hổ mà đỏ mặt, nào có ai ở đây dám mạo hiểm đến Trật Tự cứu người đâu.

Làm như chưa nghe được cuộc cãi vả vừa rồi, Tần Thái vừa chơi với Lục Hồng Huyên vừa hỏi: "Hội nghị thảo luận đến đâu rồi?"

Cô nói như không có chuyện gì như thế khiến bọn họ không biết phải trả lời thế nào. Tần Thái thong thả và rõ ràng: "Nhân Gian đã rơi vào nguy hiểm, ai làm thủ lĩnh không quan trọng, quan trọng là chúng ta phải đoàn kết một lòng. Tạ trưởng lão có tư lịch và uy vọng đủ để làm thủ lĩnh. Nhưng dù là Tạ trưởng lão hay là tôi cũng đều là người ngoài, cũng may Lục Thiếu Hoài vẫn còn con trai, không bằng cứ để Hồng Huyên tạm nhậm chức thủ lĩnh Nhân Gian, mọi việc thì do các trưởng lão và các bộ trưởng phụ trách, cùng nhau thương nghị."


Tạ Thiên An hừ lạnh: "Cuối cùng do ai quyết định? Tiên Tri đại nhân để một đứa nhỏ làm thủ lĩnh, chẳng lẽ muốn học theo Từ Hi thái hậu hay Võ Tắc Thiên sao? Còn nữa, cô vốn là đệ tử của Bạch Hà Trật Tự, dựa vào đâu mà chúng tôi tin tưởng được cô?"

Tần Thái nhìn về phía ông ta, ánh mắt không rõ vui buồn: "Quyết định cuối cùng, vậy thì để Tạ trưởng lão quyết định đi. Còn vì sao phải tin tôi...." Cô từ từ cúi người sát vào Tạ Thiên An, ánh mắt thản nhiên: "Vì tôi là người phụ nữ Nhị gia yêu nhất."

Tạ Thiên An nghẹn lời, Tần Thái ôm Lục Hồng Huyên đứng dậy, đưa mắt nhìn một vòng: "Tư lịch Tạ trưởng lão thâm hậu, xả thân vì đại nghĩa, đáng để chúng ta tin tưởng. Huống chi bây giờ ai làm thủ lĩnh, mọi người đều phải đồng tâm hiệp lực, cớ gì chia rẽ lẫn nhau? Việc này quyết vậy đi."

Những người vừa rồi kịch liệt đấu tranh với cô bỗng thấy hổ thẹn cúi thấp đầu, thật sự như lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Sau khi hội nghị chấm dứt, Bạch Cập và Sa Ưng đều bất mãn. Sa Ưng còn trực tiếp nói thẳng: "Vì sao lại nhường nhịn ông ta? Dù cô nhất quyết không lùi thì bọn họ dám làm gì chứ."

Tần Thái cười: "Nhường nhịn chứng tỏ chuyện này không quan trọng, sẽ dễ dàng cho bước sau."

Sa Ưng không nói nữa, bây giờ anh đã không cần phải lo lắng nhiều cho cô.


Lục Thiếu Hoài không còn, tổng bộ Nhân Gian không dùng được nữa. Tạ Thiên An chủ trương dời tổng bộ đến nơi khác, Tần Thái chỉ đơn giản mua lại toàn bộ khu biệt thự tại Thiên Lư Loan Hành Thiên nhã các. Tạ Thiên An không có ý kiến khác vì ông ta không có tiền. Tần Thái lại có rất nhiều, chưa nói đến phần tích cóp mấy năm qua, riêng việc cô hóa cát thành vàng ròng đã đủ để cô xem tiền tài là cặn bã.

Sau khi quyết định Thiên Lư Loan là tổng bộ, Tần Thái chọn một tòa nhà văn phòng nằm chính giữa, nhanh chóng trang hoàng. Đương lúc Nhân Gian bị chia năm xẻ bảy, cô chỉ nhấc bút hạ lệnh phân phòng phân nhà cho người thân của các Huyền Thuật sư.

Chuyện này khiến cô thắng được không ít nhân tâm. Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, dù có người cho rằng cô có tâm kế, thì cũng không dám bàn luận đến. Từ lúc vị Tiên Tri này đến Nhân Gian, một đường đi thẳng từ tổ viên tới nay, chưa bao giờ có khuyết điểm gì quá lớn. Vậy mà vẫn phải chịu hiềm nghi từ các quản lý cấp cao khác, cô ấy còn vì đại cuộc mà suy nghĩ, có gì đáng bị soi mói chứ?

Sa Ưng đã hiểu vì sao Tần Thái nhường nhịn, dù cô bị hạn chế quyền lực, với thuộc hạ lại không uy không đức. Nếu miễn cưỡng lên chức thủ lĩnh lúc đó, thì có mấy ai trung thành với cô?

Bây giờ đã khác, cô vừa là mẹ đẻ của Lục Hồng Huyên, tuy các quyết sách đều do Tạ Thiên An quản lý, nhưng tiền bạc do cô bỏ ra. Tạ Thiên An không nắm quyền lực mềm này, còn không nắm được cả nhân tâm thì có tác dụng gì?

Huống hồ dưới tình huống trong tay cô có người của Phán quan trưởng Bạch Cập, người của trung tâm huấn luyện Thủ Vọng Giả Sa Ưng. Cả Nhân Gian chỉ có hai bộ kỹ thuật này là sở hữu các Huyền Thuật sư ưu tú nhất. Bộ trưởng bộ Tài nguyên Thông Dương Tử cũng là người của cô, mọi tài nguyên đều nằm trong vòng khống chế. Có lẽ cô đã sớm muốn nắm cả Nhân Gian.

Trong khoảng thời gian này, Yến Tiểu Phi không có gì khác biệt, vẫn cẩn thận với từng chuyện nhỏ nhất. Tuy Trật Tự đang chiếm thế thượng phong, hắn không có ý muốn về. Tần Thái biết đây là chỉ thị của Yến Trọng Hoan. Sau khi Nhân Gian hoàn toàn bị hủy diệt thì Yến Tiểu Phi mới có công trạng lớn.


Yến Tiểu Phi quả thật điềm tĩnh hơn rất nhiều, không quậy không nháo, mỗi ngày chăm chỉ xử lý việc vặt của Tần Thái, chăm sóc ăn uống sinh hoạt hằng ngày của Thiên Lư Loan. Lục Hồng Huyên ở cùng Tần Thái, dù có vú em nhưng hắn vẫn phải gánh trách nhiệm chăm sóc, thời gian này thật sự rất bận rộn.

Lúc này Tần Thái mới điều tra được số phúc lộc thọ được phân phối nơi nào, số còn thừa toàn bộ được chuyển dến một thẻ hội viên thần bí. Ban đầu mọi người cho rằng đây là thẻ thủ lĩnh, nhưng bây giờ Tần Thái đã biết không phải. Từ các trưởng lão thì chỉ biết thẻ này dùng để duy trì vận số của Nhân Gian. Cho nên tới nay cứ như vậy, không ai biết là do ai định ra quy tắc này.

Vì thế sau khi Nhân Gian bị thương tổn nghiêm trọng, bộ Tài nguyên tạm dừng hiến tế phần này vào thẻ hội viên kia, nhận được tiền tài do Tiên Tri cung cấp, bộ Tài nguyên chặn được tất cả số phúc lộc thọ bắt đầu phân phát cho Huyền Thuật sư Nhân Gian, để bọn họ tục mệnh cho bản thân. Phúc lợi như thế xưa nay chưa từng có. Nhưng Thông Dương Tử biết đây là kế đối ngoại, căn bản bộ Tài nguyên không dừng hoạt động mà càng thêm mở rộng. Phần chia cho Huyền Thuật sư chỉ như con bò mất cọng lông, không nhằm nhò gì với số năng lượng thật sự.

Mấy này nay Bạch Cập bận rộn muốn hộc máu, đổi Tổng bộ mới, tất cả các pháp trận đều phải bố trí lại lần nữa. Mỗi một trận pháp lớn nhỏ hầu như hắn phải tự tay làm, vì phần lớn nhân lực đã mất. Hắn và Sa Ưng đã năm ngày liên tiếp không ngủ mới coi như là xong bước đầu. Năm ngày năm đêm, hắn bận rộn nên không hỏi đến Tần Thái. Đi ngang qua cửa bao lần mà không vào.

Tần Thái sợ hắn mệt đến chết, phái Tang Cốt Nê và Thông Dương Tử đến đó, dựa theo pháp trận hắn vẽ mà hoàn thiện các chi tiết còn lại. Tang Cốt Nê nhân là thụ yêu ngàn năm nên có nhiều pháp lực và lý luận tri thức của Thông Dương Tử phong phú, hai người chỉ cần làm theo bản vẽ thì sẽ không có sai sót.

Trở về Thiên Lư Loan, Yến Tiểu Phi đã chuẩn bị sẵn nước ấm cùng đồ ăn ngon miệng. Bạch Cập chịu không nổi bẩn nên đi tắm trước. Sa Ưng thì chịu không nổi cơn đói, ăn cơm trước. Sau khi đã no nê, Sa Ưng lại muốn làm chuyện kia. Tần Thái lười mắng, đối với người như anh, cô còn có thể nói cái gì được?

Anh dùng cánh tay rắn chắc ôm eo cô, Tần Thái thở dài, im lặng phối hợp. Cô không lo về Bạch Cập vì hắn là người có tự chủ, hơn nữa là Huyền Thuật sư cấp cao lấy hồn dưỡng thân, dù không bất tử nhưng hồn phách cũng có thể tu thành pháp thân. Nhưng Sa Ưng sẽ không quan tâm nhiều thế, anh là người tận tình tìm hoan, là người có ăn là sẽ ăn hết. Hơn nữa Huyền thuật gặp khó khăn ở nhiều giai đoạn, đa số không ai muốn phát triển ở phương diện này.

Tần Thái bám vào bờ vai anh, mặc do anh dùng sức, cô thấp giọng khuyên: "Đã mệt mỏi mấy ngày nay, anh không yêu quý bản thân chút à."

Su chẳng hề để ý: "Không làm thì không ngủ được."


Tần Thái cào năm ngón tay vào tóc anh, vì anh cắt đầu đinh nên hơi ngứa: "Sa Ưng, tôi cắn anh thành cương thi nhé?"

Sa Ưng đang ra sức "trồng trọt" trên người cô bỗng run run, khụ khụ, cái gì vậy, anh rất bất mãn: "Đừng có nghịch ngợm vào lúc mấu chốt được không?"

Cô mỉm cười, kéo đầu anh xuống hôn lên môi, anh quả thật đã mệt mỏi, ôm lấy cô mà ngủ. Tần Thái dịu dàng hôn anh: "Tôi không nói đùa."

Sa Ưng ôm chặt cô, đang vào trạng thái mơ màng sắp ngủ nên dù có nói lời lưu manh thì vẫn mang theo nét quyến rũ trầm ấm: "Thế nào, bảo kiếm của Sa gia không đủ thỏa mãn sao?"

Tần Thái vừa tức vừa cười, anh lại bắt đấu sờ soang người cô. Tần Thái dùng sức đánh vào tay anh: "Muốn chết sao? Ngủ đi!"

Sa Ưng hôn lên mặt cô một cái, nhắm mắt lại liền ngủ mất. Chờ đến khi hơi thở anh đều đều, Tần Thái mới từ từ hôn lại anh. Người đàn ông này, không biết phải làm sao mới tốt đây.

Liên tục nửa tháng sau đó, Bạch Cập và Sa Ưng lo chuyện pháp trận, Trật Tự có vài lần đến quấy rầy nhưng có Tần Thái ở đó, nên không cách nào hủy diệt được Nhân Gian. Đề phòng Trật Tự lại đến đánh lén, Tần Thái không rời khỏi Thiên Lư Loan. Chờ đến khi hoàn thành pháp trận, cô mới bắt đầu làm chuyện lớn.

Thẻ hội viên dùng để kéo dài vận khí Nhân Gian trong truyền thuyết, một phần năng lượng lớn như vậy rốt cuộc chảy về đâu?


Bình luận

Truyện đang đọc