VƯƠNG QUỐC MÀU XÁM




Chương 151

deyun

Thứ hai, cấp trên ở Tiêu Dao các mở cuộc họp. Trước khi họp, vốn dĩ Tần Thái muốn Đàm Tiếu đi cùng. Nhưng lần này Nhị gia tự mình chủ trì nên không ai mang trợ lý theo, cô làm trái thì sẽ rất phô trương.

Thế nên Đàm Tiếu vào một quán cà phê phía ngoài chờ cô.

Không có Đàm Tiếu, Tần Thái cảm thấy không được tự nhiên chút nào. Khung cảnh Tiêu Dao các vẫn như cũ, vì Tần Thái ít đến nơi này làm việc, cũng không mấy khi để ý đến. Bỗng có một cô gái đi tới nắm tay đỡ cô đi lên, cả người Tần Thái ngứa ngáy: "Cái này, tôi không cần đâu?"

"Bộ trưởng Lam, đây là quy tắc của Tiêu Dao các" cô ta cười lả lướt.

Các vị bộ trưởng xung quanh nhìn Tần Thái qua khóe mắt, thật sự mối quan hệ giữa bọn họ không thân thiết gì. Lúc trước thấy Tần Thái lần đầu tiên đến đây, hoàn toàn xứng với ba chữ "người nhà quê". Bây giờ trải qua một thời gian huấn luyện tiêu tiền, mới tàm tạm coi như nhà giàu mới nổi. Thật sự không dính dáng đến từ có phẩm vị (phẩm hạnh và địa vị trong xã hội).


Huống chi chuyện cô bo cho Nhị gia hai trăm đồng vẫn rầm rộ ở đây.

Thấy ánh mắt dồn về phía mình, da đầu Tần Thái căng lên, nói hàm hồ: "Nhưng tôi thấy nếu là trai đẹp thì sẽ dễ chịu hơn."

Cô gái vừa nghe xong đã phất tay gọi người đến, quả nhiên là trai đẹp, môi hồng răng trắng, tầm 15-16 tuổi, khiến người nhìn đã thích. Tần Thái đành cạn lời cho hắn đỡ mình.

Ai ngờ tới cửa, cô thật muốn khóc. Mẹ nó, mấy người đi kèm kia ngoài việc đỡ khách còn phụ trách luôn việc soát người!! (tự làm tự chịu chị ơi!!)

Mấy bộ trưởng kia đều là đàn ông, rất vui vẻ để cho gái đẹp sờ soạng.

Mà cô.... Chàng trai nhỏ kia vừa đỏ bừng mặt vừa lục soát cô từ trên xuống dưới. Chuyện này còn phải làm rất cẩn thận, vì bùa chú dễ giấu nên đến cả bên trong đùi cũng phải xem. Tần Thái rơi nước mắt thành sông. Lần đầu biểu hiện phẩm vị của bản thân, lại thành kết quả như này.

Chàng trai nhỏ lục soát xong, gật đầu nói: "Bộ trưởng Lam, mời."

Các bộ trưởng còn lại mang theo ánh mắt nghi ngờ. Người này, xem ra lại có phẩm vị riêng của gái làng chơi...

Tần Thái ngồi xuống vị trí của mình, tuy bằng người ở Tiêu Dao các có ấn tượng...không tốt về cô. Nhưng không biết vì sao lại xếp cô ngồi ngay sau Bạch Cập.

Với lớp học của Đàm Tiếu, Tần Thái biết ngồi càng gần lãnh đạo, thì chức vị người đó sẽ càng cao. Bây giờ hầu như mọi người đều cùng cấp, cô lại là người mới. Có hơi không thích hợp lắm?

Nhưng chỗ này ghi chính xác tên cô, Lam Trù. Chuyện này...không phải có ai đang cố ý đấy chứ?

Mọi người ngồi vào vị trí, những ánh mắt như có như không hướng về phía cô. Da đầu Tần Thái lại căng lên, cô ngồi bất động ngay ngắn. Bạch Cập đi đến ngồi bên cạnh, mùi nước hoa quen thuộc quẩn quanh, Tần Thái cảm thấy bản thân như đang ngồi trên đống than hồng rực cháy. = =

Bạch Cập vừa đến, hội trường vốn ồn ào bỗng yên lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi. Mà hắn chưa nhận ra, tầm hai phút sau, Nhị gia cũng đến. Hắn nhìn thấy Tần Thái vẫn ăn mặc như lần đầu gặp, áo sơ mi trắng xanh, thanh khiết như cô sinh viên.


Hắn ngồi xuống vị trí chủ tọa, cô thư kí mặc đồ màu xám bắt đầu phát mỗi người một tập tài liệu.

Tần Thái lật lật xem sơ qua, là bảng công trạng của các bộ.

Phía trên Nhị gia đang nói, vẫn là giọng của một thiếu niên, nhưng ngữ khí lại là người trưởng thành.

Cuối cùng vẫn là một cuộc họp nhàm chán, chỉ là lần này Nhân Gian bị tổn thất nghiêm trọng, mức tổn thất giữa các bộ khác nhau nên hắn ra mặt coi như tăng thêm sĩ khí.

Tần Thái nhận ra một vấn đề nhỏ. Lúc bị soát người vì quá khẩn trương, móc áo ngực bị tuột mấy nút, lần này mặc áo ngực có móc gài phía trước, áo sơ mi trắng này lại mỏng, nó mà bung ra thì chắc chắn hậu quả khôn lường.

Cô liền đưa tay từ dưới vạt áo vói lên trên, ngón cái di chuyển sát da thịt, chậm rãi cài lại nút áo. Sơ mi trắng lại như nửa trong suốt, tay cô bên trong như ẩn như hiện xoa nắn.

Chỗ cô ngồi khá tối vì Nhị gia đang dùng màn hình chiếu. Cô rất an tâm bởi theo lý thì sẽ không có ai nhìn thấy.

Chỉ là lát sau, Tần Thái cảm thấy có gì đó là lạ. Vừa quay đầu chạm mắt với Bạch Cập, hắn không dấu vết thu hồi tầm mắt, nhìn lên màn hình. Lòng Tần Thái nhảy dựng, ánh mắt đó cô đã quá quen thuộc, lúc trước có lần cô đang uống máu, có rơi một giọt chảy uốn lượn xuống cổ áo, lọt vào khe núi và Sa Ưng cũng dùng ánh mắt đó nhìn cô.

Lúc Bạch Cập cùng Nguyệt Hiện ở bên nhau chắc chắn hắn không thể tận hứng. Gần đây Sa Ưng cũng nói cảm xúc của hắn có gì đó lạ, mà giờ đây...

Cô ngồi im, tâm bắt đầu kinh hoàng. Trước giờ Bạch Cập không phải loại người thủ thân như ngọc, thậm chí còn từng có khoảng thời gian hoang đường đó với cô. Tần Thái cũng không quên lí do hắn bắt cóc cô để đổi lấy một ngàn vạn từ Trật Tự.


Nguyệt Hiện tỉnh lại, hắn có thể thanh thản ổn định ở cạnh cô ấy, nhưng thân thể chịu nổi thật sao?

Nếu, nếu bây giờ là thời điểm hắn mất khả năng khống chế, vậy đây cũng là cơ hội tốt để tiếp cận hắn.

Đã bò lên được người hắn, thông tin của Nhân Gian cô sẽ nắm càng nhiều. Nhưng cô có chút do dự.

Còn có dị mắt của Lữ Liệt Thạch, nếu để hắn ra tay, chỉ như lấy vật trong túi.

Nhưng mà...tiếp cận hắn với cách này, thật sự bản thân không cảm thấy hổ thẹn sao?

Hai luồn suy nghĩ đấu đá nhau.

Cuối cùng, Tần Thái nhấc môi. Sợ cái con khỉ, đã nhìn thứ kia của hắn đến phát chán rồi không phải sao.

Cô cắn răng, quyết tâm hành động. Bạch Cập không còn chú ý đến bên này, với tính khí của hắn chắc sẽ quên chuyện vừa rồi. Bỗng có suy nghĩ mới, cô viết lên tờ giấy đưa qua cho hắn xem. "Nhìn lén tôi làm gì?"


Bình luận

Truyện đang đọc