Chương 157
DeYun
Làm chứng minh mất ba tháng, nhưng hiệu suất của Đàm Tiếu rất cao, không là vấn đề.
Nhìn địa chỉ là Thiên Lư Loan, cô không nói gì. Bằng lái còn cần phải thi, cái này Đàm Tiếu không dám đi cửa sau, nếu không ngày nào Boss nhà anh cũng đâm hai ba lần thì anh sẽ tổn thọ sớm.
Thân thể Tần Thái đang dần thích ứng với tiên linh khí, chỉ là chỉ dựa vào hồn phách để hấp thụ dương khí thì có chút không thể. Pháp bảo trên tay phải cô lại là thứ chuyên luyện hóa khí dương thành âm, cho nên xuất hiện vấn đề. Thân thể này âm dương không cân bằng.
Hoặc là nói, dị mắt tỏa ra quá nhiều tiên linh khí, làm bỏng hồn phách. Hoặc là pháp bảo của cô nuốt dương khí quá nhiều, làm cô âm khí quá nặng, tổn thương thân thể.
Sa Ưng cần phải tìm được ngọc có chất tốt, thuộc tính của ngọc rất kì lạ, rõ ràng hình thành từ đất, mà lại có tính kim, cho nên nó coi như có hai thuộc tính.
Hơn nữa cùng loại ngọc cũng có thể khác nhau về khí âm dương, là vật có linh tính cao. Một khối ngọc tốt đương nhiên có thể giúp điều hòa khí âm dương. Lúc dương khí dư thừa nó có thể hấp thu, đến khi bị thiếu thì lại tỏa ra.
Phòng đấu giá của thành phố Tam Họa luôn hoạt động nhộn nhịp, lần nào có tổ chức là Đàm Tiếu và Sa Ưng đều dẫn cô đi cùng, nhưng vẫn chưa tìm được khối ngọc nào thích hợp, chuyện này quả thật phải xem cơ duyên.
Hôm nay, bên tổ chức gọi cho Đàm Tiếu, anh thần bí cười bảo Tần Thái đi.
Buổi tiệc bắt đầu lúc 8 giờ tối, hôm nay tổng cộng có 22 người đến tham gia, Tần Thái đi cùng Sa Ưng, thấy Bạch Cập và Nguyệt Hiện cũng ở đó. Bốn cặp mắt nhìn nhau, Nguyệt Hiện hướng về Tần Thái gật đầu chào, Tần Thái cũng cười đáp lại. Bạch Cập nhìn cô một cái, không nói gì.
Các khách hàng vào vị trí ngồi, đợi tầm năm sáu phút, buổi đấu giá mới bắt đầu. Ban đầu chỉ là bán vài tranh chữ, cô không có hứng thú dựa vào Sa Ưng ngủ, bỗng nhiên bên trên sân khấu phát tiếng nhạc rầm rộn, bốn màn hình chiếu xung quanh xuất hiện khối phỉ thúy dưa hấu nổi tiếng. (hình ảnh minh hoạ ở đầu chương)
Tần Thái bất ngờ, đang chỉ vào màn hình tính mở miệng, Sa Ưng thấy cô có vẻ hưng phấn: "Là phỉ thúy dưa hấu, chẳng lẽ..."
Anh biến sắc, sau đó liền nghe người chủ trì cuộc đấu giá giới thiệu: "Vật phẩm sau đây cực kì quý hiếm, chắc hẳn bất kì ai quan tâm đến ngọc đều sẽ biết vật này. Từ Hi thái hậu thời Thanh triều vốn xa hoa có tiếng, luôn sở hữu những khối ngọc tốt nhất. Trong phòng châu báu của thái hậu ở Di Hòa viên có vô số kì trân dị bảo. Mà nổi tiếng nhất chính là cặp phỉ thúy dưa hấu..."
Sau đó còn dài hơn, Tần Thái nhìn hình ảnh có chút động tâm. Sa Ưng lại khó xử, thứ này là chính phẩm, với khả năng hiện tại của Tần Thái thì thật sự không mua nổi.
Bên trên vẫn còn thao thao bất tuyệt về khối ngọc: "Sau này Tống Tử Văn đưa ngọc qua Mỹ, lỡ tay làm rơi khiến một mảnh bị nứt ra. Thế nên hôm nay chúng ta đấu giá mảnh ngọc đó." Anh ta mở tay phải hướng về màn hình chính, nắp hộp thủy tinh từ từ nhấc lên, nằm giữa lớp lụa lót thượng hạng là một mảnh ngọc nhỏ rất bắt mắt.
Kỳ diệu hơn là, mảnh nhỏ này vừa văn có hình dáng như lá cây, từ cuốn tới ngọn là màu xanh mắt mắt dần dần thành màu hồng tươi, giống như phiến lá phong sắp rơi trong thu.
Lúc này Sa Ưng thở ra nhẹ nhõm, một khối ngọc lớn thì mua không nổi chứ một miếng mỏng thế này còn được, chỉ cần liều một chút.
Giá khởi điểm là 800 vạn.
Thật sự, thứ này so với đám người sưu tập thì hữu dụng với Tần Thái hơn, chắc chắn các người không dám khoe đây là phỉ thúy dưa hấu được chôn cùng Từ Hi thái hậu đúng không? Là quốc bảo đó, phạm pháp đó.
Phía sau châu đầu ghé tai thương lượng, họ ra giá 850 vạn, Tần Thái nhìn Sa Ưng một cái, Sa Ưng vốn định chờ người ta ra giá xong thì sẽ giơ thẻ, không nghĩ phía trước Bạch Cập đã hô lên, 900 vạn.
Lúc này cô mới nhớ, đúng rồi, thứ này đương nhiên có ích với Nguyệt Hiện. Nhưng hồn phách cô ấy đang dưỡng bệnh, chắc chắn không có hiện tượng dương khí quá nặng, dùng cái này thì hơi xa xỉ.
Giá cứ tăng liên tục đến 1120 vạn, sau đó không ai ra giá nữa.
Tần Thái khẽ cắn môi, cô giơ thẻ ra giá 1130 vạn. Chiêu chỉ thêm 10 vạn này khiến Bạch Cập bất ngờ, quay đầu trừng cô, Nguyệt Hiện cũng biết là cô, thấp giọng nói chuyện với Bạch Cập khuyên hắn ta ngừng.
Bạch Cập ra giá 1130 vạn.
Sa Ưng biết rõ tính Bạch Cập, anh nhìn thoáng qua Tần Thái, cô lại cắn răng, báo 1140 vạn.
Người chủ trì hết muốn nói, các người không thể nâng một lúc lên cao cao được à?
Cứ đếm cứ đêm, giá đã tăng đến 1200 vạn, Tần Thái bực bội, quát: "1500 vạn!!"
Bạch Cập nhướng mày, ra giá 1510 vạn. = =
Sa Ưng thở dài, tài sản Tần Thái bao nhiêu cũng không so nổi với Bạch Cập, quả nhiên cô dừng lại, phỉ thúy dưa hấu hình lá cây kia thuộc về Bạch Cập.
Nguyệt Hiện ngượng ngùng, hướng về phía Tần Thái cười áy náy, cô chỉ gật đầu đáp lại.
Đi ra ngoài phòng, Sa Ưng vỗ vỗ vai cô: "Đừng thất vọng."
Lát sau Tần Thái hậm hực: "Tôi cũng hiểu chứ, hừ, chỉ là làm sư thúc phải chi nhiều tiền hơn mới vừa lòng. Vốn muốn ra giá 2000 vạn mà sợ hắn không mua thôi. Hừ!"
Sa Ưng nhịn không được phải bật cười.
Buổi tối, Tần Thái ăn cơm xong, tính cùng Đàm Tiếu đi tập lái xe thì Bạch Cập gọi điện tới. Con người này quả thật phân rõ việc trong việc ngoài mà.
Cô không nói nhiều, quay về thay cơ thể, Đàm Tiếu không biết cô định đi đâu nên muốn lái xe đưa, cô từ chối.
Địa điểm vẫn là nhà khách đơn sơ như cũ, dường như Bạch Cập thích như vậy. Cũ kỹ, giá rẻ, bẩn thỉu, lại có thể thả lỏng hết mức, tập trung giải phóng cơ thể.
Hắn vận động mạng khiến mồ hôi như mưa, Tần Thái vẫn lười biếng như thế, đôi mắt sóng sánh nước khiến Bạch Cập muốn xé rách cô ra, phá hủy cô bằng dục vọng.
Đang làm nửa trận, điện thoại hắn reo chuông. Bạch Cập vẫn còn trong cơ thể cô, hắn nhìn dãy số không bắt máy. Tần Thái biết là hắn sợ cô quấy rối. Điện thoại lại reo, Bạch Cập lo lắng Nguyệt Hiện có chuyện gì, hắn nhìn cảnh cáo Tần Thái, bắt máy.
Nguyệt Hiện gọi đến bảo cô tự nấu canh, hỏi hắn khi nào về. Bạch Cập trước tiên trách: "Về sau chuyện này cứ giao cho giúp việc." Sau đó nói thời gian về, tắt máy xong, hắn phát hiện từ lúc nào Tần Thái đã cầm cuốn tạo chí, vẻ mặt chán chường lật lật.
Trong lòng hắn có chút tức giận vì bị cắt ngang. Nhưng vì là Nguyệt Hiện nên rút ra đi vào WC tắm rửa, ăn mặc chỉnh tề rồi đi.
Từ đầu tới cuối Tần Thái đều im lặng.
Chờ Bạch Cập đi đã xa, cô mới vọt vào phòng vệ sinh, uệ một tiếng nôn ra, bây giờ cô như cái máy tính nóng rực mà không có quạt gió, chẳng biết lúc nào cpu nóng đến cháy,
Hồn phách nạp quá nhiều dương khí, không thể tiêu hóa hết.
Hai ngày sau, rốt cuộc cô và Sa Ưng cũng tìm được miếng ngọc bội từ thời nhà Hán, miễn cưỡng ổn định được khí âm dương trong cơ thể. Coi như cô chính thức bắt đầu dùng lại bản thể.
Tiền dùng mua ngọc cũng đã hết...Mẹ nó, thật sự là mệnh bần hay saoo??