VƯƠNG QUỐC MÀU XÁM




Chương 86: ngày 29 tháng 4, A

deyun

Tần Thái không lấy được tin tức hữu dụng gì từ Bạch Cập—— quá quý, hỏi không nổi.

Trở về biệt thự, Tần Thái ngã lên giường, ngủ mất.

Cô đang ngủ, thì thấy mình đang trong nhà của Chu Chí Minh. Trước tủ lạnh trong phòng khách đang có một người đang đứng, mắt nhỏ, mũi tẹt—— đó chính là vợ của Chu Chí Minh. Tần Thái không chắc chắn lắm đó có phải là vợ hắn hay không, nhưng gương mặt đó chính là cô ta.

Cô cẩn thận đến gần, đột nhiên cô ta ngẩng đầu lên: " Đừng lo chuyện nhà của tôi."

Cô ta nói thẳng với Tần Thái, Tần Thái đã rõ đây là ai: " Chết là hết, hà tất cứ phải quấn lấy người còn sống?"

Cô ta đang cầm trong tay thứ như keo dán, ngồi xổm xuống—— không ngờ cô ta lại dán vết lõm trên sàn nhà: " Không cần cô giảng thứ đạo lý đó, cô làm gì hiểu được chết là hết? Đi đi."

Tần Thái cảm thấy thật lỳ lạ, trên người hồn ma này tuy có oán khí, nhưng không giống với ác quỷ. Hơn nữa tình huống như này, cô ta không hề có ý hại người.

Cô thử thăm dò: " Hay là cô có tâm nguyện gì chưa xong? Không bằng nói cho tôi biết, có lẽ tôi có thể làm cái gì đó."

Cô ta nhìn nhìn, đột nhiên đứng thẳng dậy, da thịt trên mặt như đang bị nấu chảy, bong ra từng mảng. Tần Thái không kịp phản ứng, bị dọa cho tỉnh.


Mẹ nó! Mấy thứ này quá thiếu đạo đức, thay đổi sắc mặt cũng không nói một tiếng!

Cô đang mắng người, quay đầu lại thì không thấy Đàm Tiếu đâu.

Kỳ lạ, sao Đàm Tiếu còn chưa ngủ?

Tần Thái bật đèn đi ra cửa, toàn biệt thự đen như mực. Cô đến phòng Đàm Tiếu cũng không thấy người. Đột nhiên sau lưng dâng lên một đợt lạnh gáy, là âm khí! Mẹ nó, sao lại thế này?!

Tần Thái đứng tại chỗ—— thời khắc mấu chốt, thiên nhãn mới khai như là bảo hiểm. Cô nhắm mắt tụ khí một lúc, cảm thấy trên trán sáng ngời, có thể thấy những màu sắc khác nhau ở xung quanh.

Có rất nhiều màu trắng, có rất nhiều cam hồng, và cũng có rất nhiều màu xám nhạt.

Ác linh thật sự có mày đỏ bầm. Tần Thái nắm chặt lưỡi hái trong tay, đương nhiên cô đang sợ, nhưng không hề sợ quỷ—— đụng phải nó không đáng sợ, mà không biết khi nào đụng phải nó mới đáng sợ. Hơn nữa Đàm Tiếu đừng xảy ra chuyện gì mới tốt.

" Lam Trù?" có người phía sau gọi cô, tức khắc Tần Thái thở nhẹ nhõm: " Đàm Tiếu, anh chạy đi đâu vậy? vì sao không bật đèn lên?"

Đàm Tiếu đi từ trên cầu thang xuống, Tần Thái muốn tiến đến, đột nhiên lưỡi hái bằng bùa lại biến thành binh khí. ĐM!!

Cô dừng chân, Đàm Tiếu đang đến gần. Cô nhắm mắt lại, nhìn bằng thiên nhãn, cô thấy sau lưng Đàm Tiếu có một đám màu đỏ bầm rất kinh. Tần Thái không chờ nó ra tay, lập tức tiến lên chém vào đám khí màu đỏ bám trên lưng Đàm Tiếu.

Trong bóng đêm có thứ gì đó kêu thảm thiết, đám khí lạnh đột nhiên biến mất. Dường như Đàm Tiếu không biết chuyện gì đã xảy ra, thấy Tần Thái xông tới chém vào phía anh ta: " Làm gì vậy?"

Tần Thái lắc đầu: " Không có việc gì, chuẩn bị giúp tôi chu sa với bùa, tôi vẽ vài lá bùa cho anh."

Mở đèn, toàn bộ biệt thự sáng như ban ngày, trong lòng Tần Thái trấn định, chỉ là hơi khó hiểu. Thứ này lại dám chạy tới đây gây sự.


Cô đưa cho Đàm Tiếu cùng Thích Ấn, Vô Địch Tử mười lá bùa hộ mệnh, dán thêm lên cửa bùa đuổi ma. Trong lòng lại vô cùng rối rắm —— nếu nó là người phụ nữ trong nhà của Chu Chí Minh, vì sao lại chạy đến chỗ mình?

Thích Ấn cùng Vô Địch Tử thật sự bị dọa cho nhát gan, không chịu ngủ ở phòng mình, nhất quyết đến phòng của Tần Thái.

Đàm Tiếu cực kỳ bất mãn, cuối cùng anh ta ngủ trên giường với Tần Thái, Thích Ấn cùng Vô Địch Tử cuộn chăn ngủ dưới đất. Trong phòng không tắt đèn, Thích Ấn lâu lâu cứ phát ra tiếng, sợ Tần Thái ngủ mất.

Đêm ấy không an bình, bên ngoài cửa cứ nghe thấy tiếng động lạ, một hồi là tiếng giày cao gót, một hồi là tiếng đập cửa, cuối cùng mâm đựng trái cây đặt bên ngoài bị rơi xuống đất.

Tần Thái không động đậy gì, cho đến khi nghe thấy tiếng vang—— là tiếng thang máy đóng cửa. Thang máy chỉ đóng cửa khi có người đi vào và ấn nút, bây giờ không hề có ai, nó muốn đi đâu?

Tần Thái đột nhiên nhảy dựng—— tầng hầm! nếu nó xuống tầng hầm, bên trong đó có rất nhiều hồn phách và..... thi thể!!

Tuy nơi này chỉ là ngoại ô, lại là khu biệt thự, người sống rất ít. Nhưng lỡ như nó thả hết hồn phách cùng thân thể dưới tầng hầm ra ngoài, hậu quả thật không dám tưởng tượng!!

Tần Thái nổi giận—— đậu má, ngươi nghĩ lão tử chết rồi sao?!

Cô tùy tay nắm lấy dao gọt hoa quả đặt trên mâm, lộc cộc bò dậy, Đàm Tiếu bắt lấy cô: " Đừng đi, để mai tốn chút tiền mời tiên sinh Bạch đi."

Tần Thái đẩy tay anh ta ra: "Đàm Tiếu, chuyện này rất khẩn cấp."

Cô đi ra ngoài, Thích Ấn cùng Vô Địch Tử bám lấy Đàm Tiếu: " Anh Tiếu, sư phụ sẽ không có việc gì chứ?"


Đàm Tiếu không nói gì, chỉ rút điện thoại ra: " Tiên sinh Bạch, mong ngài đến biệt thự Thông gia Thiên Lư Loan đi.... Ba mươi vạn."

Sau khi Tần Thái ra ngoài, mọi thứ đều im ắng. Dân gian có câu, quỷ sợ người nổi giận, thật ra quỷ không sợ, mà là do người đó dương hỏa quá nhiều. Vì sao lửa giận cũng là lửa, chính là vì lúc anh tức giận, dương hỏa sẽ bốc cao.

Mà lúc chấn kinh hay sợ hãi, hồn phách dễ phân tán, tinh thần lực không thể tập trung, dễ dàng bị tà khí xâm lấn.

Tần Thái trong giới này lâu, trên người mang theo sát khí chết choc. Cái thứ kìa cho dù có hút bản lĩnh cũng không dám thật sự tiếp cận cô. Cho nên vào đây chỉ động đến người khác, không dám chạm vào cô.

Tần Thái đứng trước thang máy, quả nhiên nó dừng ở tầng hầm.

Nói thật, cô đang sợ hãi.

Tầng hầm nhiều thân thể như vậy, lại chỉ có mình cô đi xuống—— sẽ đối mặt với cái gì?

Đàm Tiếu, Thích Ấn và Vô Địch Tử lại vô dụng, không giúp được gì.

Cô nuốt nước miếng, tay phải nhấn vào cái nút đi xuống tầng một—— dù sao thì không thể để bọn chúng ra ngoài, tuyệt đối không thể! Thang máy đi rất nhanh, đã mở cửa ra.

Đi hay là không?

Tần Thái không cho mình thời gian để do dự, nếu nghĩ nhiều sẽ mất dũng khí.

Cô hít sâu một hơi, ấn nút xuống tầng hầm.

Lúc Đàm Tiếu đuổi theo, Tần Thái đã đi. Thang máy vừa ngừng tại tầng hầm thì gặp trục trặc—— Tần Thái đi ra khỏi, cầm sao gọt hoa quả chém đứt nguồn điện của thang máy.

Lòng Đàm Tiếu nóng như lửa đốt, Tang Cốt Nê đang trong hoa viên cũng bị đánh thức vì động tĩnh bên này, nó đi tới, trước tiên là nhìn nhìn thang máy, rồi nghe Thích Ấn, Vô Địch Tử kể rõ ngọn nguồn cho nó hiểu.

" Tầng hầm có thang bộ đi lên không?"


Đàm Tiếu lắc đầu: " Thông gia sợ có biến cố, nên ngoài thang máy ra, không có cái gì thông lên mặt đất."

Vẻ mặt Tang Cốt Nê trổ nên khó hiểu: " Vì sao cô ta không phá luôn cái thang máy này, sau đó chờ tiên sinh Bạch tới?"

.......

Đàm Tiếu trầm mặc hơn nửa ngày, sau đó nghiến răng nghiến lợi: " Bởi vì cô ấy ngu!"

Tần Thái cảm thấy mình thật rất ngu, thật sự!!

Hồn phách ở tầng hầm không bị động đến,cô lại thấy người đang tác quái kia.Nơi này âm khí rất nặng, cô ta có thể hiện ra thân thể thật. Quả nhiên là vợ trước của Chu Chí Minh, mang theo gương mặt dữ tợn, hoàn toàn khác với lúc cô thấy trong phòng khách.

Tần Thái không hề biết một người có thể có biến hóa lớn như vậy, nhưng giờ cấp bách như vậy, không thể để cô ta phát hiện hồn phách với thân thể trong phòng kia.

Lưỡi hái trên tay cô hóa thành vũ khí, lá gan cũng lớn lên: " Ngươi có gì oan khuất, có thể nói ra. Bằng không đừng trách ta không khách khí!"

Cô ta vừa thấy Tần Thái, oán khí lại thêm nặng! muốn xông về phía cô lại e sợ pháp khí kia, không dám tới gần.

Tần Thái cầm đao tiến lên, cô ta lại chui vào cửa sắt bên cạnh.

Tần Thái thầm hô không tốt, lập tức đẩy cửa ra.

Quả nhiên cô ta đã phát hiện hồn phách bên trong, liền nuốt từng mảnh nhỏ. Nói ra cùng thật lỳ lạ, cô ta vừa nuốt hồn phách vào thì thân thể đã trở nên rõ ràng—— cô ta cắn nuốt hồn phách cũng là hấp thu năng lượng của chúng!

Tần Thái cầm lưỡi hái chém tới muốn ngăn cản. Cô ta liều mạng đánh nát toàn bộ các khóa hồn đàn, tức khắc Tần Thái cảm thấy có gì đó liều mạng muốn nhập vào cô, cả người như muốn nổ tung.

Đồng tiền hộ tâm trước ngực cô lóe sáng, không ít hồn phách bị biến mất. Nhưng nơi này giam cầm rất nhiều vong hồn.


Bình luận

Truyện đang đọc