VƯƠNG QUỐC MÀU XÁM




Chương 167

DeYun

Tần Thái giới thiệu Nguyệt Hiện với hầu hết khách đến hôm nay, bọn họ thấy cô ấy đi cùng Bạch Cập, đương nhiên không dám sơ suất. Nguyệt Hiện không thích tiếp xúc với người lạ, cũng may ai ai cũng nho nhã lễ độ không khiến cô khó chịu.

Lát sau, cả hội trường yên tĩnh, Tần Thái quay đầu thì thấy Nhị gia đang tiến vào. Hắn mặc tây trang màu xanh lam nhạt, bên cạnh...Ồ, bên cạnh có một người phụ nữ ngồi xe lăn.

Lòng cô thoáng nghĩ, bỗng nhiên hiểu ra. Hẳn đây là Nhị phu nhân. Đã có lần Bạch Cập bảo cô đi xem bệnh cho người này, xem ra thân thể đó thật sự không khỏe.

Cô tinh tế đánh giá vị phu nhân này, một bộ chính trang màu xanh ngọc, tóc búi cao, đôi bông tai thủy tinh dài tôn cổ thon dài. Tuy gương mặt có chút thiếu sức sống vì bệnh, nhưng vẫn thấy được là một mỹ nhân đầy đủ tiêu chuẩn. Cô ấy còn ôm một chú chó trong lòng, mang vòng cổ màu đen.

Nguyệt Hiện tò mò, nắm lấy tay Tần Thái, thấp giọng hỏi: "Đây là ai vậy?"


Ánh mắt Nhị phu nhân quét tới, nếu chỉ bàn quần áo bên ngoài, Nguyệt Hiện mặc bộ lễ phục màu xanh lá, kiểu tóc đơn giản, tùy ý búi thấp, cài lên bông hoa trắng màu lụa, khá là bình thường. Nhưng đơn giản như thế, lại mang vẻ đẹp kinh diễm bất ngờ.

Mọi người sôi nổi tiến đến chào hỏi Nhị gia và Nhị phu nhân ngồi xe lăn. Bạch Cập đứng dậy, dắt Nguyệt Hiện đi qua chào. Thấy Bạch Cập vẫn luôn nắm tay Nguyệt Hiện, ánh mắt Nhị phu nhân mới dời đi.

Tần Thái cũng đi đến, nhưng cô vừa tới gần, chú chó nhỏ trong lòng Nhị phu nhân bỗng sủa cô điên cuồng. Nguyệt Hiện sợ tới mức lùi về sau, ly rượu trong tay bị hất đổ xuống sàn. Lúc này ánh mắt Nhị phu nhân dừng trên người Tần Thái.

Hôm nay cô ăn mặc rất mộc mạc, sườn xám thêu tay màu trắng. Ngoài bông tai không đeo thêm trang sức hay vòng tay. Gọn gàng đơn giản.

"là cô ấy sao?" Nhị phu nhân mở miệng hỏi, trong giọng nói mang theo khí lạnh, giống biểu cảm của Hoàng thái hậu thời cổ đại hỏi cung nữ. Nhị gia liếc sang Bạch Cập, hắn thoáng gật đầu: "Nhị tẩu, vào trong rồi nói nhé?"

Cô ta vấn cứ nhìn chằm chằm Tần Thái, tuy cô khó chịu với ánh mắt này, nhưng vẫn đứng im. Bạch Cập tính đưa bọn họ vào phòng riêng, không khí bỗng lạnh yên tĩnh hẳn đi, không ai nói chuyện.

Có vẻ như vị phu nhân ngồi xe lăn này không quá thân thiện. Cô im lặng, con chó kia vẫn cứ nhe răng về phía cô, như muốn xông tới xé xác.

"Cô dọa chó của ta." Nhị phu nhân vuốt bộ lông chó nhỏ, ưu nhã nhẹ nhàng trấn an nó. Giọng điệu đó, lãnh đạm lạnh lùng.

Tần Thái hơi giật mình, sau đó lùi vài bước: "Rất xin lỗi phu nhân, tôi không nên đến gần quá."

Vị phu nhân kia nhìn mặt thảm, đột nhiên nhíu mày: "Bẩn như vậy, làm sao đi?"

Bởi vì đang mùa hè, nơi này lót sàn bằng đá trắng, bên trên có họa tiết bông tuyết, lúc ánh đèn rọi vào, họa tiết như thành hình thật, giống bông tuyết bay đầy trời. Vừa rồi ly rượu bị đổ của Nguyệt Hiện là cocktail trái cây, có hai màu vàng hổ phách và xanh lá trên dưới, còn có mấy viên đá được gọt thành hình ngôi sao và vài lát táo.

Đổ trên nền trắng, rất nổi bật.

Nguyệt Hiện không biết phải làm sao, ngẩng đầu nhìn Bạch Cập, hắn kéo tay cô ôm vào ngực. Hắn không giống người khác sợ hãi vị phu nhân kia: "Còn thất thần làm gì, không nghe phu nhân nói sao?"

Lời này là hắn nói với nam phục vụ đứng gần đó. Phục vụ liền nhanh tay lấy khăn láu đến, đang tính lau dọn thì bỗng vị phu nhân kia lạnh lùng nói: "Tránh ra."


Hắn không biết làm sao, Tần Thái đành lấy khăn lau trong tay phục vụ, cô nửa ngồi xổm xuống lau vết rượu trước mặt, sau đó quỳ hẳn xuống đất, khiến làn váy trắng lấm lem màu rượu, cô nhẹ nhàng lau sạch, dùng tay từng chút nhặt đá và trái cây lên.

Xung quang im ắng, rất nhiều người trộm đánh giá Bạch Cập. Quan hệ giữa cô với Bạch Cập vốn chẳng là bí mật. Sắc mặt Bạch Cập quả nhiên có chút khó coi, nhưng hắn chỉ nắm tay Nguyệt Hiện đứng đó, không nói gì. Tần Thái nhanh chóng lau khô vết bẩn trên sàn, lúc này váy cô cũng đã bị loang vết rượu.

Cô đưa khăn lau cho phục vụ, nhẹ giọng nói: "Phu nhân, đã sạch sẽ."

Nhìn sàn nhà trơn bóng như mới, nữ nhân trên xe lăn gật gật đầu, bảo mẫu phía sau chậm rãi đẩy xe đi. Cả hai tay Tần Thái đẫm mùi rượu, Nguyệt Hiện thả tay Bạch Cập ra, đôi mắt xa lạ đánh giá nơi này. Bạch Cập nhẹ giọng trấn an: "Anh đưa em về trước."

Nguyệt Hiện muốn kéo Tần Thái đi rửa tay, Tần Thái chỉ xoa xoa đôi tay lên làn váy: "Không sao không sao, những chuyện này chẳng là gì so với trước kia cả."

Bạch Cập nhíu mày, Tần Thái rất thức thời không nói chuyện đó: "Vừa rồi chúng ta nói đến đâu nhỉ?"

Bọn người kia đã theo Nhị gia đi vào trong, Nguyệt Hiện nhíu đôi mày thanh tú, Tần Thái thấy cô ấy không có hứng thú nói chuyện tiếp, thấp giọng nói: "Nếu không thì cô đi về trước? Chỗ này không liên quan đến cô mà."

Nguyệt Hiện ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt sáng hơn bất kì loại đá quý nào: "Cô không đi sao?"

Tần Thái cười lắc đầu: "Tôi chẳng dám đâu. Trở về đi."

Bạch Cập đi lên nắm tay Nguyệt Hiện, không nói gì với Nhị gia mà kéo cô ấy đi thẳng ra khỏi Tiêu Dao xác. Hắn không biết vì sao bản thân lại không vui đến thế, hôm nay cô ta không hề khó xử với Nguyệt Hiện mà, không phải sao?


Vậy sao lại giận?

Lúc đi ra khỏi cửa, hắn hơi quay đầu, thấy Tần Thái dựa vào cửa sổ, đang nói đùa với một phán quan khác. Trên nền váy trắng, hai màu vàng xanh đan xen, như nét mực mùa thu.

Cô ta nói sẽ không đi, thậm chí còn không có nét uất ức hay không vui nào, bởi vì ở nơi này, cô không có quyền tùy hứng.

Lúc yến hội chính thức bắt đầu, Nhị gia gọi điện cho Bạch Cập: "Khi nào tới?"

Bạch Cập chỉ cười nhàn nhạt: "Còn có việc, lát sẽ tới."

Nhị gia bỗng cười: "Ngươi và Lam Trù có quan hệ?"

Bên kia im lặng, nói: "Ừm."

Lúc này đến phiên Nhị gia kinh ngạc, hắn thoải mái thừa nhận luôn à. Bỗng Bạch Cập nói thêm: "Lát nữa tôi đến tiếp cô ấy."


Bình luận

Truyện đang đọc