VƯƠNG QUỐC MÀU XÁM

DeYun

Ngày 6 tháng 11 là ngày giỗ của Tần Thái.

Cô trở về Thiên Lư Loan, cũng may nghề Tiên Tri muốn nghỉ thì nghỉ không cần phải xin aui, Lục Thiếu Hoài rất nể trọng cô, dù mấy ngày rồi không đến tổng bộ mà không ai nói gì.

Ngày giỗ đối với cô rất quan trọng, hôm nay là ngày cô được nhận nhiều niệm lực từ hương khói. Nói đơn giản hơn là ngày cô hấp thụ được nhiều năng lượng hơn ngày thường.

Sa Ưng và nhóm Thanh Hạt Tử đã sớm thông báo cho tín đồ, nói là ngày sinh nhật của Âm thần Ngọc nữ. Các miếu thần khắp nơi cần làm lễ chúc mừng. Mà Tần Thái cũng phải hiển linh để thu thập được nhiều tín đồ hơn.

Sau khi bọn họ đi lo liệu, bây giờ cô đã có 6 thần miếu ở 6 nơi khác nhau. Trong vòng một ngày mà hiển linh đến sáu nơi thì chắc chắn không kịp. Nhưng không sao, Tần Thái đã có biện pháp. Thời gian chênh lệch giữa nhân gian và âm giới nơi cô nhập định là 1:365.

Cũng chính là ở nhân gian 1 ngày, nơi đó sẽ là một năm, cô có thể đi vào đó để hiển linh sáu lần, thời gian vô cùng dư dả.

Muốn đi vào âm giới, thì không thể đem Đàm Tiếu đi cùng, hồn phách của anh không có tu vi vừa vào sẽ bị dại. Tuy rằng tu vi Huyền thuật của Sa Ưng không cao nhưng hồn phách mạnh mẽ hơn Đàm Tiếu nhiều. Tần Thái đưa anh đi cùng tiện thể giải buồn dọc đường.

Hoạt động mừng sinh nhật Âm thần Ngọc Nữ ở núi Chiếm là long trọng nhất, cũng là nơi cô có nhiều tín đồ nhất, hơn nữa nơi này có chị và anh rể cô chủ trì nên Tần Thái đến đây đầu tiên.

Chị cô đang chỉ huy mọi người nâng đồ cúng vào trong miếu, dọc đường còn vang dội tiếng trống tiếng chiêng, náo nhiệt hơn cả lễ mừng năm mới. Rất nhiều tín đồ đang đứng chờ bên ngoài, trên tay đủ loại hương nến. Nhìn quanh miếu bây giờ đã nhiều đồ hơn không ít, có đèn trường mệnh, khóa bình an, tháp cầu phúc các thứ.


Anh rể Tần Thái đang điều phối phát thẻ vào thắp hương, nhiều ít dựa vào số tiền cúng dường. Tần Thái không thích kiểu này, nhưng cô không tự ra mặt nên đành thôi.

Đợi đến khi tiếng chuông vang lên, các thiện tín bắt đầu quỳ lạy, cửa lớn Thần Điện Ngọc Nữ được mở ra. Các thiện tín được thẻ cao sẽ vào trước, thắp hương dập đầu, niệm cầu luôn miệng. Tần Thái chăm chú nghe thì biết người này đang cầu con trai hết bệnh tâm thần phân liệt.

Chuyện bọn họ cầu rất nhiều, cô không có khả năng đáp ứng hết rất cả. Nhưng cô sẽ thực hiện cầu mong của người thắp hương đầu tiên.

Cô đến nhà tìm người con trai bị bệnh đó, đã mười ba tuổi mà bệnh tầm 6 năm. Cứ luôn mắng chửi người khác, dường như luôn nghe có giọng nói bên cạnh. Tần Thái nhìn một chút thì phát hiện có một cỗ sát khí bám vào người cậu nhóc, thứ này ảnh hưởng rất lớn đối với hồn phách, nó sẽ từ từ quấy rối rồi dung hợp vào.

Bây giờ cả thiên hồn, giác hồn đều có dấu hiệu bị xâm nhập. Cho nên cậu luôn nghe thấy âm thanh kỳ lạ, thực chất là đó là do hồn phách bị hỗn loạn, cũng chính là...ảo giác.

Tần Thái tách hồn phách cậu thành từng mảnh nhỏ, rồi dùng năng lượng ngũ hành tương đồng với hồn phách dần dần gia cố lại, sửa chữa những nơi bị sát khí bào mòn, nhanh chóng lắp ráp.

Sa Ưng vừa xem vừa tấm tắc khen: "Thiên địa tạo hóa, thật là kỳ diệu."

Tần Thái hôn nhẹ lên má cậu nhóc một cái, tiện thể kiểm tra cỗ sát khí kia, thì ra là lúc làm nền nhà đã động đến chúng nên ám lên người cậu. Cô niệm chú trừ sát khí, cậu bé đã yên tĩnh hơn, hơi thở đều đều như đang ngủ.

Tần Thái sờ sờ đầu cậu, rồi cùng Sa Ưng đến thần miếu tiếp theo.


Giải quyết xong vài nơi, đến khi tới chỗ thôn Sa Giếng thì có việc bất ngờ xảy ta. Thôn Sa Giếng tương đối nghèo, thần miếu của cô phải dựng ở những nơi như thế này mới không gây chú ý.

Thế nên thần miếu kiểu này không lớn, mà ở đây còn xây miếu trên núi, xung quanh cắm rất nhiều cờ xí cao cao. Bọn họ chen chúc một hồi vô tình đẩy ngã một cột to cao tầm 3 mét. Trên núi không có chỗ che chắn được, một khi ngã xuống thì hậu quả không dám tưởng tượng.

Bọn họ đang kinh hoảng, bỗng nhiên đương lúc cột cờ kia ngã xuống hóa thành vụn gỗ nhỏ rải đầy trời, không có thương vong.

Sa Ưng đứng phía sau Tần Thái, khen: "Làm rất đẹp."

Đám người kia dại ra tầm năm sáu phút, sau đó ồn ào bái lạy Âm Thần Ngọc Nữ, cám ơn thần nữ đã hiển linh. Danh tiếng Âm Thần Ngọc Nữ từ nay thêm lan xa.

Xử lý xong sáu chỗ, cùng lắm chỉ mới 10 giờ sáng. Mà trong âm giới thì đã trải qua gần một tháng.

Tần Thái tỉnh lại khi đang gối đầu lên ngực Sa Ưng, anh xoa tóc cô còn cầm tay cô đưa xuống dưới. Mặt Tần Thái đỏ rực, cô giận: "Đầu anh chỉ nghĩ đến chuyện này thôi à??"

Sa Ưng hôn lên trán cô, mũi anh cao và thẳng, cùng đôi mắt sâu nên lúc nhìn chăm chú người khác thật sự rất gợi cảm. Tần Thái đẩy anh ra: "Cô ấy còn ở tầng hầm."

Đương nhiên là cô đang nói đến "Sa Ưng thích nhất". Anh cởi khóa quần, cầm bàn tay nhỏ của cô vói xuống: "Giúp tôi trước đã."


Tần Thái hơi quay mặt đi, Sa Ưng vẫn nắm chặt tay cô nhẹ nhàng chỉ dậy cách vân vê. Hơi thở Sa Ưng càng lúc càng nặng nề, mặt Tần Thái ửng đỏ, rốt cuộc vẫn thuận theo ý anh.

Đến trưa mọi người tụ tập ăn cơm, xem như là ăn đám giỗ...Chà, dùng từ đám giỗ thì không đúng lắm, nhưng coi như là cúng đi.

Đối với Thông Dương Tử, việc Đàm Tiếu hầu hạ ông ta đã là thói quen. Tuy rằng hiện tại Tần Thái là bà chủ của anh, nhưng đối mặt với Thông Dương Tử thì anh vẫn thiếu khí thế như xưa.

Thông Dương Tử cứ quát mắng anh hằng ngày, rồi dùng như trợ lý của ông ta. Hơn nữa mắt Thông Dương Tử cao hơn đỉnh đầu, làm sao đặt đám lâu la vào mắt, cho nên ông ta cũng hờ hững cả với Tần Thái.

Do đó nhân duyên của người này kém trầm trọng.

Chức Bộ trưởng của ông ta chưa được thông qua nên bây giờ không có việc để làm, tuy Thông Dương Tử đã hiểu sơ sơ tình hình hiện tại nhưng ông ta vẫn hận Tần Thái đến nghiến răng nghiến lợi, mà chẳng làm gì được.

Tần Thái khoang một vùng dưới tầng hầm cho Thông Dương Tử, hai người tách khu nghiên cứu riêng, coi như không làm phiền nhau. Nhưng có điều lúc nào Thông Dương Tử cũng cần sạc điện, một năm bốn mùa cần phải ôm Đàm Tiếu để bổ sung dương khí.

Trước kia Tần Thái không thấy sao, bâu giờ nhìn thấy rồi thì cảm thấy khó chịu. Đặc biệt là mỗi sáng đẩy cửa vào phòng Đàm Tiếu, thấy Thông Dương Tử đang nói chuyện vui vẻ với Đàm Tiếu trên giường =_=!!

Đương nhiên Đàm Tiếu cũng không vui, nhưng đấy là chủ cũ, không dám quá trở mặt nên đành chịu đựng. Cuối cùng Tần Thái phải bố trí hai Thủ Vọng Giả thay phiên nhau làm cục sạc cho ông ta. Hơn nữa còn cấm Thông Dương Tử bò lên giường Đàm Tiếu, lúc này anh mới được giải phóng.

Lúc ăn trưa cùng nhau, rõ ràng là Thông Dương Tử không hòa nhập được với mọi người, hắn nghĩ thì ra người ở bộ Tài nguyên bây giờ đều không có giáo dưỡng như thế sao, thật sự làm lạnh nhân tâm.


Bọn họ nào có giác ngộ đó, tập trung ăn uống no say mới thôi. Đang ăn một nửa thì có người đến, ai nhìn cũng sửng sốt, cả Thông Dương Tử cũng đần ra. Là Bạch Cập.

Thông Dương Tử đứng lên cung kính chào hỏi: "Bạch tiên sinh."

Bạch Cập không để ý tới ông ta, chỉ hất đầu nhìn Đàm Tiếu, anh nhanh chân tìm một đôi dép lê sạch sẽ. Bạch Cập đổi giày, sau đó tùy tay đưa áo khoác cho Đàm Tiếu rồi ngồi xuống bàn.

Thông Dương Tử vẫn đang đứng, ông ta không biết có nên ngồi hay không, Tần Thái đang cười thầm trong lòng, đúng là ác gặp ác hơn, sống lâu mới thấy nhiều trò hay mà. Lúc trước một tay ngươi sinh sát, muốn thiêu ai là thiêu. Giờ thì hay rồi, Nhân Gian này không ai coi trọng ngươi, còn một hai phải mặt nóng dán vào mông lạnh người ta. Chỉ một từ để hình dung, chính là tiện!

Đàm Tiếu lấy thêm bát đũa cho Bạch Cập, hắn múc cho mình một ít canh, sau đó ăn uống tự nhiên. Lúc này Thông Dương Tử không dám tỏ vẻ bất mãn nữa, trái tim đã băng giá rồi, Phán quan trưởng còn không có ý kiến thì ngươi là cái thá gì.

Tần Thái biết rõ vì sao Bạch Cập lại đến đây, không còn Nguyệt Hiện, chắc chắn là hắn không có tâm tình nấu ăn. Người giúp việc nấu nướng không hợp vị, bình thường chủ yếu là ăn ở ngoài, biết hôm nay là ngày giỗ của cô nên thuận tiện đến ăn ké.

Cũng may là mọi người đa số mang theo vẻ kính sợ, coi như là vinh dự khi được ăn cùng người đến ăn ké như thế này.

Ăn xong, Đàm Tiếu thu dọn bát dĩa, Tần Thái chỉ huy mấy mống ăn không ngồi rồi đi theo giúp anh. Còn Bạch Cập là mống bị liệt, hắn hất cằm ý bảo Tần Thái đi đổi cơ thể. Cô ỷ thế tiến vào lòng ngực hắn: "Hôm nay sư thúc tới không mang quà cúng gì sao?"

Bạch Cập không thích hợp tác: "Đừng nói xàm."

Cô liền đứng dậy: "Đàm Tiếu, để đó cho người làm rửa đi, chúng ta ra ngoài hát karaoke nào."

Sau đó nhóm bọn họ rồng rắn kéo nhau đến quán kara. Để lại một mình Phán quan trưởng, chà, cũng không tính là còn một mình, còn có Thông Dương Tử không hòa đồng đương nhiên là không được mời. = =


Bình luận

Truyện đang đọc