VƯƠNG QUỐC MÀU XÁM




DeYun

Chiều thứ sáu, Tần Thái điều chuyển Đàm Tiếu từ bộ Tài nguyên đến sảnh Tinh Tú. Bây giờ nhân viên ở đây cơ bản đã ổn định, cô không cần quan tâm nhiều đến nữa. Tuy Thông Dương Tử bất mãn với cô, nhưng tốt xấu gì cũng đã là người của cô, không dám dị nghị.

Đương nhiên Đàm Tiếu cũng không có ý kến, anh chỉ đề nghị điều cả A Tử và Lâm Băng Băng đến. Tần Thái cảm thấy không cần thiết, tuy A Tử từng có chút giao tình nhưng sau này lại không có tiếp xúc nhiều nữa.

Ngày thường chỉ có Đàm Tiếu làm việc với bọn họ, thật ra Đàm Tiếu cũng không vội, anh nhàn nhạt nói: "Dùng đã quen, không muốn đổi người thôi."

Tần Thái nghĩ nghĩ, không phải mình cũng vậy sao? Thế nên, đồng ý.

Từ trợ lý riêng của bộ trưởng Tài nguyên, nay thăng chức lên làm trợ lý của Tiên Tri, xem như là hạt mè nở hoa liên tiếp rồi. Mọi người đều biết anh có quan hệ với Tần Thái, cười giả lả cũng có, trào phúng cũng có. Nhưng Đàm Tiếu ít gây chuyện chuốc thù oán, nên dù thế nào thì tiệc thăng chức của anh vẫn rất náo nhiệt.


Tần Thái không tham gia vì cô không thích nơi ồn ào như vậy. Cô chạy về trấn Chu Dương chơi, không biết vì sao từ sau khi Chu Bích Hoa sống lại, Tần Lão Nhị đối xử với cô khác rất nhiều, mỗi tuần đều gọi cô về ăn cơm, mà lại không hề có yêu cầu gì.

Tuy rằng cô có do dự, nhưng rất thích không khí gia đình ấm áp như thế. Dù cô có là Tiên Tri của Nhân Gian thì sao? Dù cô có nắm trong tay thuật chuyển nghịch ngũ hành thì thế nào?

Tần Thái luôn miệng nói sẽ vạch trần mê cục do Thiên Đạo bày ra, lại không hề có chút manh mối. Có đôi khi cô nhụt chí, hay là cứ ở lại nhà với người thân...

Cô nằm trên ghế, Tần Lão Nhị đi ra từ phòng trong thuận tay đắp cho cô chiếc chắn mỏng. Từ nhỏ đến giờ đã có lúc nào cô được hưởng thụ sự dịu dàng chăm sóc như thế, chẳng lẽ đây là thứ cô luôn khát vọng sao?

Cũng chính giờ khắc này, cô bắt đầu hiểu được Bạch Hà. Nếu thứ bản thân luôn theo đuổi bỗng trở thành của mình, chắc hẳn vừa rối rắm vừa Tưởng như là giấc mộng đúng không?

Có thể cắt bỏ phần quá trình, chỉ để lại mở đầu và kết thúc không?

Đến cuối tuần có vài việc xảy ra. Đồ ăn mẹ Tần làm ngày càng lạ, một cái chân heo mà bà chỉ dùng nước sôi trụng qua. Bỗng Tần Lão Nhị giận dữ, vừa nhéo vừa đánh bà. Tần Thái phải ngăn lại.

Cô vừa ra tay, Tần Lão Nhị liền dừng, còn cười hì hì: "Thôi, vợ chồng già còn tới nỗi đánh nhau thật sao? Nhưng mà con mau xem đây là thứ gì..."

Chu Bích Hoa nhìn thoáng qua phần giờ heo vừa cắt xong, quả thật rất Tươi, bên trên còn nhìn rõ thấy máu đỏ. Bà cầm một miếng thịt còn đỏ au lên cắn, còn làu bàu: "Ăn rất ngon mà..."

Tần Thái đi đến ôm lấy bà, nhẹ nhàng gọi: "Mẹ ơi?"

Chu Bích Hoa liền phản ứng lại, dùng tay lau vết máu bên môi: "Cái Tư, chắc con không thích ăn phải không? Để mẹ vào nấu lại nhé."

Tần Thái giữ chặt bà, còn muốn nói gì đó, phía sau Tần Lão Nhị đã kéo cô đến bên bàn ăn. Hôm nay các anh hai anh ba đã về, chỉ thiếu chị cả Tần Phương. Nói mới nhớ, lúc mẹ qua đời cũng không thấy chị ấy đâu.


Tần Thái cùng mọi người uống rượu, hai anh trai cũng đặc biệt nhường cô, cả nhà hòa thuận vui vẻ.

Lúc cô đã hơi say, Tần Lão Nhị xách cô lên như xách một chú cún con quăng lên giường, còn lớn tiếng nói: "Con gái nhà chúng ta nhẹ quá, cứ như nhiều năm rồi vẫn không lớn vậy."

Tần Thái hơi cong cong khóe miệng, cô cười. Tối hôm đó cô nằm rất nhiều mộng, một màu đen kịt như đầm lầy. Sau khi tỉnh lại còn rất đau đầu, cũng may Chu Bích Hoa có nấu trà giải rượu.

Cô đang uống trà thì bỗng bên ngoài có hàng xóm lớn giọng chửi đổng: "Thằng nào con nào trộm vịt nhà tao? Ăn cho thủng ruột thủng phổi luôn đi!!"

Tần Lão Nhị khoác áo rời giường: "Là Vương đại nương gặp phải trộm vặt sao?"

Ông vừa nói vừa đi vào phòng bếp: "Bích Hoa, Bích Hoa! Gà với bồ câu nhà ta cũng mất, không biết là ai trộm! Phải giết chết nó mới được!"

Tần Thái xoa xoa trán, không khỏi cảm thấy kì lạ, sao tự nhiên lại có trộm vặt đến nhà cô.

Cô thật sự không có cách nào, thời buổi này nhiều người đi trộm cắp quá, muốn bắt được thì nói dễ hơn làm. Dù đến đồn công an thì cũng khó mà lấy được tài sản về. Trong thôn có vài nhà bị mất trộm, Tần Thái chỉ đơn giản bỏ chút tiền cho bọn họ bớt giận thôi.

Mấy ngày sau đó, thần kinh Tần Thái không yên ổn. Tại Tiêu Dao Các, Lục Thiếu Hoài giao cho cô nhiệm vụ thứ hai, là cô và Bạch Cập cùng hợp tác đối phó với Bình rượu. Nhiệm vụ lần này Bạch Cập không muốn nhận, Lục Thiếu Hoài nhìn sang Tần Thái, đương nhiên hắn muốn cô làm.


Tần Thái cười nhạt: "Đối phó với Bình rượu không cần đến Phán quan trưởng phải ra tay đâu?"

Lục Thiếu Hoài và cả Bạch Cập đều nhìn cô, Lục Thiếu Hoài hỏi: "Ý của Tiên Tri là, một mình cô động thủ thôi sao?"

Tần Thái duỗi duỗi người: "Hai ngày sau, Nhị gia sẽ biết."

Tức khắc tâm tình Lục Thiếu Hoài tốt hẳn lên, bỗng Bạch Cập ngồi bên cạnh hỏi: "Nhị gia, Lão gia tử coi trọng ngài đã nhiều năm như thế, không thể không nói đến công của Tử Hằng. Bây giờ ông ấy đã quy thiên, một mình Tử Hằng là đàn bà con gái không nơi nương tựa. Ngài chỉ cần để cô ấy tự sinh tự diệt là được, hà tất phải đuổi tận giết tuyệt?"

Hắn vốn không phải là người nói những lời này nên khiến Tần Thái và Lục Thiếu Hoài thật bất giờ. Mặt Lục Thiếu Hoài hơi đỏ lên, đột nhiên thẳng thắng nói: "Bạch Cập, ngươi có thể nói những lời này là vì ngươi không bị một người phụ nữ đè lên đầu. Không, không phải là phụ nữ, mà là một con điên."

Bạch Cập không nói nữa, Lục Thiếu Hoài lo lắng hắn mang lòng khó chịu, tuy rằng hắn trông không giống loại người để bụng.

Tần Thái trở về Thiên Lư Loan, đã ba bốn ngày cô không đến sảnh Tinh Tú, mọi việc ở đó đều do Đàm Tiếu xử lý. Lục Thiếu Hoài không hỏi đến chứng tỏ hắn có bao nhiêu tín nhiệm cô.


Bình luận

Truyện đang đọc