VƯƠNG QUỐC MÀU XÁM

DeYun

Cha của Hải Linh tên là Hải Quảng, ngày hắn bị bắt,các Phán quan tra ra được rất nhiều pháp khí tại nơi ở, không thiếu những thứ dùng để hại người. Những thứ này chính là bằng chứng cho việc hắn có ý đồ mưu hại Nhị phu nhân.

Ngày hôm sau là tử hình, vào giờ Tý nửa đêm. Hôm đó là ngày có trung âm, và là giờ nặng âm khí nhất. Vốn dĩ hắn có nhiều oán khí, mặc một bộ đồ đỏ rực, dùng khổ hình tra tấn đến chết, lúc đó oán khí dâng tận trời. Các pháp bảo của Nhân Gian đều yêu cầu tế luyện ác quỷ như thế.

Những chuyện này Vong Bách xử lý, Nhị phu nhân vẫn bảo Tần Thái giám sát.

Hải Quảng bị trói chặt trên cột sắt cao, Vong Bách châm lửa. Hắn bị chết càng chậm, chịu tra tấn sẽ càng nhiều, như thế oán khí càng nặng hơn. Nếu thu được oan hồn có chất lượng tốt, Vong Bách sẽ được thưởng tiền. Tần Thái chỉ đứng cạnh nhìn, không nói chuyện.

Nhị phu nhân ngày càng vừa lòng với Tần Thái, nhiệm vụ nào giao cho cô đều hoàn thành tốt, phu nhân cảm thấy sử dụng Tần Thái rất thuận tay. Quan trọng nhất là cô đủ nghe lời, bình thường không hề nêu lên cái gọi là ý kiến cá nhân, chỉ nghe theo phân phó của chủ nhân.

Phu nhân vui vẻ thưởng cho Tần Thái không ít. Cô sẽ không cảm động đến mức rơi nước mắt, nhưng cũng không thờ ơ. Dù sao cô cứ ngốc bên cạnh Nhị phu nhân, như một thần binh lợi khí tùy phu nhân sử dụng.

Cuối tuần, Nhị gia đến biệt thự thăm Nhị phu nhân, Tần Thái được thả đi. Cô trở về Thiên Lư Loan, Sa Ưng thấy cô liền giao việc: "Cô đến ngọn núi ở làng lần trước đi, tối nay đi chắc chắn sẽ có thứ đặc biệt."


Tần Thái không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Sa Ưng đã nói thì cô không từ chối: "Được."

Hai người chuẩn bị một chút, Đàm Tiếu không vui: "Mới về đã đi. Đây là cái khách sạn sao?"

Tần Thái dở khóc dở cười, vẻ mặt Sa Ưng rất nghiêm túc: "Bình tĩnh đi, Đàm Tiếu anh có biết bây giờ anh như một oán phụ nơi khuê phòng không?"

Câu trả lời của Đàm Tiếu là một cước đạp tới....

Tần Thái đi thay quần áo, vừa vào thang máy bỗng bị một thứ gì đó đè cô xuống đất. Đôi tay như kiềm sắt bóp chặt cổ cô, Tần Thái định phản công thì có tiếng hét giận dữ cất lên: "Tần Thái ta sẽ giết ngươi!!"

Tần Thái tập trung nhìn lại, thì ra người đánh lén cô là Yến Tiểu Phi. Cô trợn mắt, từ khi có dị mắt thì cô không dùng phổi để hô hấp nữa, tuy lúc này bị bóp cổ nhưng hoàn toàn không khó thở.

Cô bình tĩnh vươn ngón trỏ chọc vào vết thương trên đùi Yến Tiểu Phi. Hắn bị đau đến run người nhưng tên ngốc này không biết phát điên cái gì, hai tay vẫn bóp chặt cổ cô, như muốn bóp đứt.

Cô không hiểu nổi, cô nhéo chặt chỗ vết thương của hắn xoay tròn 360 độ. Mặt Yến Tiểu Phi đầy sát khí nhưng hắn là người thường, hắn đau đến run người, cuối cùng phải thả lỏng tay. Nhờ đó Tần Thái giãy thoát, một chân dẫm lên lưng Yến Tiểu Phi, tay xoa xoa cổ mình, nhìn sang Đàm Tiếu và Sa Ưng: "Hắn làm sao vậy?"

Sa Ưng buông tay tỏ ý không liên quan, chỉ có Đàm Tiếu trả lời: "Không biết, hôm nay hắn có lén xuống tầng hầm, lúc lên lại thì mắt bừng bừng sát khí như thế rồi."

Tần Thái vừa nghe đã hiểu. Chân cô vẫn còn đạp lên Yến Tiểu Phi: "Ngươi nói đi, ngươi định làm gì? Chính bà đây làm đấy, thì sao?!"

Hai mắt Yến Tiểu Phi trừng to như muốn lồi ra: "Tần Thái ngươi là cái đồ đê tiện, ta sẽ giết ngươi!!"

Hắn nỗ lực muốn bò dậy, dù sao Tần Thái cô đây không biết xấu hổ: "Giết ta, chỉ bằng ngươi?" Cô hừ hừ: "Có tin là bà đây xuyên lại vào cơ thể đàn ông đó, cùng ngươi ôn lại chuyện cũ không?"

Yến Tiểu Phi phun một búng máu ra ba thước: "Tần, Tần Thái!!!"


"Nghĩ lại trước đây Yến Trọng Hoan lừa bà, bà làm thế để trả thù đấy." Tần Thái vẫn hậm hực: "Nhưng mà nhìn ngươi uất ức thế này, bà đây không có cảm giác thành tựu." Cô bỏ chân đang đạp xuống, phất tay giống như đuổi bọ: "Vết thương ổn rồi thì mau lăn đi, ăn vạ nhà bà còn chưa thu tiền ăn ở thuốc men đâu đấy, hừ!"

Đàm Tiếu phẫn nộ trứng mắt Yến Tiểu Phi, lại nhìn Sa Ưng, ánh mắt như nói___Xem đi xem đi, tôi đã nói là cô ngốc này lại chọc nợ phong lưu mà!

Sa Ưng trả về cho anh một ánh mắt trấn an: "Dù sao thì không thu tiền thuốc men cũng không lỗ, mấy nay tôi chưa cho hắn dùng thuốc gì..."

= =

Thật vất vả đánh cho Yến Tiểu Phi hôn mê, rồi Tần Thái cùng Sa Ưng đến sơn thôn. Thôn nhỏ này hôm nay không như bình thường, dường như dân cả thôn đều ra đón tiếp ai đó.

Xung quanh treo đầy biểu ngữ băng rôn, cô kinh ngạc phát hiện con trai của chị mình, cháu của cô cũng đang giơ một tấm bảng. Cô không dám đi lên: "Sa Ưng, anh đã làm gì ở đây vậy?"

Sa Ưng cười nhẹ: "Dù sao cô cũng không rãnh, tôi không có việc gì thì đến đây với thôn Sa Giếng đi dạo. Đúng rồi, bọn họ xây lại miếu thờ cho cô đấy."

Tần Thái nhíu mày, bên kia có giọng nói quen thuộc: "Âm Thần Ngọc Nữ tới!!"

Tần Thái nghe ra đây là giọng của chị mình, tức đến lộn ruột: "Âm Thần Ngọc Nữ là cái gì vậy hả?"


"À thì...." Sa Ưng nhẹ giọng: "Tôi có nói với bọn họ cô là Âm Thần Ngọc Nữ của Lục Đinh Lục Giáp chuyển thế."

( Lục Đinh Lục Giác là thần pháp hộ tướng trong Đạo giáo, Lục Đinh là Âm Thần Ngọc nữ, Lục Giáp là Dương Thần Ngọc Nam, đặt cùng chỗ thì âm dương hài hòa.)

Tần Thái thấp giọng quát: "Sa Ưng anh điên rồi? Lời đồn này có thể nói láo vậy sao?"

Sa Ưng chẳng hề để ý: "Đừng sợ quá, cô đã từng gặp Âm Thần Ngọc Nữ chưa?"

Tần Thái lắc đầu: "Nhưng chắc chắn không phải tôi."

Sa Ưng vỗ vỗ vai cô: "Cô cũng chưa từng gặp, cô cảm thấy bọn họ đã từng gặp sao?!"

Tần Thái không thể ý tới anh nữa, đi đến nói chuyện với chị và anh rể vài câu. Trong nhà có vài bộ quần áo cô không mặc được, định đưa cho chị mặc. Nhưng cô vừa đi tới thì chị cô đã quỳ lại cung kính: "Âm Thần Ngọc Nữ, cả nhà ngày đêm mong nhớ ngài ghé thăm."


Bình luận

Truyện đang đọc