Dịch: Hàn Phong Vũ | Anh Túc team
Dĩ nhiên, đây chỉ là một nguyên nhân trong đó, quan trọng hơn là bọn họ muốn Hạ Thiên Kỳ giúp bọn họ chỉnh đốn một người, nhưng lúc này thấy Hạ Thiên Kỳ đang nổi điên, bọn họ hiển nhiên cũng không dám nói gì nữa.
Thời gian một tiết trôi qua rất nhanh, vì chủ nhiệm lớp bị Hạ Thiên Kỳ một quyền KO, cho nên với các bạn học trong lớp, đây tương đương với một tiết tự học.
Lúc mới bắt đầu bầu không khí còn rất áp lực, có lẽ bị hành động của Hạ Thiên Kỳ hù dọa, nên đều không thể nào dám nói chuyện, nhưng cũng không lâu lắm lại bắt đầu trò chuyện khí thế ngất trời.
Chủ nhiệm lớp bị đánh, với phần lớn người mà nói là chuyện đại khoái nhân tâm, thế nhưng với một số người muốn học tập mà nói, thì lại là chuyện vô cùng khó chịu.
Một bộ phận học sinh này không ngừng mắng Hạ Thiên Kỳ trong lòng, cảm thấy Hạ Thiên Kỳ không những học hành cặn bã mà con người cũng cặn bã, dù thế nào đi nữa chủ nhiệm lớp cũng là giáo viên, làm học sinh vốn không nên đánh giáo viên.
Nhưng loại ý nghĩ này cũng chỉ là bọn họ nghĩ một chút trong lòng mà thôi, nếu thật sự đứng lên chỉ trích Hạ Thiên Kỳ cái gì, bảo đảm ngay cả bọn họ, Hạ Thiên Kỳ cũng thu thập một trận.
Ngủ trọn một tiết, mãi cho đến khi nghe được chuông cuối tiết Hạ Thiên Kỳ mới giật mình một cái ngồi dậy, mặc dù hai mắt nhíu lại không muốn mở ra, thế nhưng trên tinh thần ít nhiều gì có khôi phục một chút, trái lại cũng không đến mức cảm thấy váng đầu căng não.
Hạ Thiên Kỳ đi ra khỏi lớp, cũng không đi tìm bọn người Lãnh Nguyệt, mà là đi vào trong WC ngậm thuốc lá xem như bên cạnh không có người.
Không đợi hắn hút song một điếu thuốc, lại nghe được tiếng cửa sổ WC bị hạt mưa lớn chừng hạt đậu gõ từng tiếng "lộp bộp" vang dội.
Hạ Thiên Kỳ cau mày, tiếp theo hắn nhìn về phía cửa sở mờ căm bị nước mưa dội xuống, lúc này mới phát hiện, không biết từ nào bên ngoài đã đổ một cơn mưa lớn.
Khí trời bên ngoài âm trầm đáng sợ, trong mây đen có kết hợp sấm chớp chói mắt, không khí lạnh lẽo không ngừng xuyên qua cửa sổ tràn vào, khiến Hạ Thiên Kỳ không nhịn được rùng mình một cái.
"Thời tiết này như tấn công của lời nguyền, thật là thay đổi bất thường, nói đến là đến ngay mà."
Hạ Thiên Kỳ lầm bầm một tiếng, cũng không muốn tiếp tọc ở lại trong WC nữa, lại thấy hắn bước về trước một bước có chút không biết xấu hổ, tiếp theo một tay kéo một học sinh đang đứng tiểu tiện trước bồn tiểu qua một bên.
"Ai ai ai? Ông làm gì vậy, mẹ, con mẹ ông có bị bệnh không!"
Học sinh này bị Hạ Thiên Kỳ ép buộc túm qua một bên, vì hoàn toàn không liệu trước, cho nên tiểu lên học sinh bên cạnh kia một thân.
Hai học sinh một người tiểu trong quần, một người bị tiểu một thân, tức khắc đều tức giận, thậm chí cả quần cũng không kéo lên, lập tức vung quyền đánh tới Hạ Thiên Kỳ.
Hạ Thiên Kỳ đúng là rất gấp tiểu tiện, cũng sợ ở lại nơi này lâu hơn nữa sẽ gặp tấn công của lời nguyền, anh nói hắn vô văn hóa, cái này đúng, nhưng hắn cũng không cảm giác mình làm như vậy có gì không đúng.
"Cút hết cho tôi!"
Hạ Thiên Kỳ một bên tiểu tiện thần thanh khí sảng*, một bên vung tay lên, lần lượt đẩy hai học sinh đánh tới hắn ngã ngồi trên mặt đất.
*Thần thanh khí sảng: tinh thần khoan khoái, tâm tình thư sướng.
"Tôi thật không nhịn nổi, mỗi người đều là học sinh có tố chất, nhiều cảm thông một chút, cần gì đánh nhau chứ."
Hạ Thiên Kỳ bỉ ổi nói xong, rồi cũng không quản hai học sinh liên tục chửi rủa hắn kia, lại bước nhanh đi trở về lớp học.
Trong lành lang thật dài của tòa nhà giảng dạy, tiếng sấm không ngừng ầm ầm vang dội, Hạ Thiên Kỳ rất ghết mưa lớn, vì loại khí trời này khiến thể xác và tinh thần của bản thân và người khác cảm thấy áp lực.
Khi hắn lần nữa quay lại lớp học, chủ nhiệm lớp đầu dầu kia của hắn đã không thấy, bọn học sinh đều an tĩnh ngồi ở chỗ ngồi, xem chừng giống như trước đó vừa bị cảnh cáo.
Thấy Hạ Thiên Kỳ đi vào, hai em út kia của hắn vội vàng rời chỗ ngồi chạy tới bên người hắn, vẻ mặt lo lắng nói:
"Anh Tiễn, không xong rồi, vừa rồi chủ nhiệm lớp tỉnh dậy, ở trong lớp điên cuồng một hồi, nói phải đi tìm hiệu trưởng đuổi học anh, vậy phải làm sao bây giờ!"
"Lại đánh ông ta một trận."
Bây giờ Hạ Thiên Kỳ một chút cũng không sợ bị đuổi ra, vì buổi trưa mấy người bọn họ đặc biệt tìm một lối ra có thể rời khỏi trường học, kết quả phát hiện từng lối từng lối ra khỏi trường học, toàn bộ đều biến mất không thấy.
Có thể thấy Minh Phủ vây khốn con ác quỷ kia, mà con ác quỷ kia thì phong tỏa toàn bộ ngôi trường.
"Cái... Cái gì? Anh Tiễn, có phải gần đây anh bị kích thích hay không, đây không phải việc nhỏ đâu."
Hai học sinh thấy Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không có tới một chút ý tứ sợ hãi, đều cảm thấy Hạ Thiên Kỳ là bị cái gì kích thích.
"Hai người các người ít ở đây nói nhảm với tôi đi, vừa rồi lúc tôi đánh ông ta, vì sao không thấy hai người các người nói như vậy?"
"Không phải đâu anh Tiễn, đây không phải là một con ngựa trả về một con ngựa sao, anh đánh chủ nhiệm lớp, anh em bọn em đương nhiên ủng hộ, thế nhưng suy nghĩ kỹ một chút đây quả thực không phải chuyện nhỏ đâu."
"Được rồi, đừng có phiền tôi, người là tôi đánh, không phải các người, thật là hoàng thượng không vội thái giám đã gấp."
Hạ Thiên Kỳ căn bản không cảm thấy hắn đánh chủ nhiệm lớp là chuyện lớn gì, theo khoảng cách buổi tối càng ngày càng gần, hắn hiện tại vốn là cáu kỉnh muốn chết, vừa vặn thiếu một đối tượng bị đánh giúp hắn giảm nhiệt nữa.
Hắn quản cái gì chủ nhiệm, hiệu trưởng gì gì đó, tới một người hắn đánh một người, tới hai người hắn đánh hai người.
Mấy ông chủ bình thường trong trường học cao cao tại thượng này, lúc hắn đến trường học kia không có cơ hội, lúc này vừa vặn đồng thời làm hết toàn bộ chuyện trước kia không dám làm.
Thấy Hạ Thiên Kỳ không thèm để ý, hai em út kia của hắn cũng không nói nhảm nữa, mà đường hoàng đi về chỗ ngồi của mình.
Hai học sinh này Hạ Thiên Kỳ cảm thấy không tồi, ít nhất hắn có thể cảm giác được cái lo lắng thay hắn kia là thật lòng, nếu tình hình cho phép, có lẽ hắn sẽ suy tính tận lực giúp bọn họ sống sót.
Dĩ nhiên, đây hết thảy đều cần xem kế tiếp rồi nói.
Hạ Thiên Kỳ bên này vừa mới trở lại chỗ ngồi, bất kề là hai nữ sinh ngồi bàn trước hắn, hay nữ sinh ngồi cùng bàn hắn, lại quay đầu về phía hắn nói:
"Đinh Tiểu Tiễn cậu lần này thật sự gây họa lớn rồi, nếu nhà cậu không có quan hệ thực cứng, lấy tính cách của chủ nhiệm lớp là tuyệt đối không giữ cậu."
Hạ Thiên Kỳ nghe xong cũng không nói gì, chỉ cười một tiếng hoàn toàn không thèm để ý.
Tiếng chuông vào tiết đã vang lên một lúc lâu, nhưng không có giáo viên tới lên lớp, Hạ Thiên Kỳ không biết các giáo viên là bị lời nguyền giết chết, hay đang làm gì.
Có điều không có giáo viên đứng trên bục giảng lải nha lải nhải rất tốt, trái lại cũng có thể để cho hắn an tĩnh đợi một hồi.
Chỉ là suy nghĩ của hắn cũng không trở thành sự thật, vì rất nhanh đã có hai lãnh đạo trường học vào lớp, sau khi đi vào lập tức hỏi học sinh trong lớp:
"Ai là Đinh Tiểu Tiễn?"
Trong lớp không người nào dám nói chuyện, nhưng ánh mắt đều theo bản năng liếc về phía Hạ Thiên Kỳ ngồi ở phía sau.
Hạ Thiên Kỳ thấy học sinh đều dùng ánh mắt bán đứng mình, lúc này hắn miễn cưỡng giãn thắt lưng một cái, sau đó giơ tay nói:
"Hôm nay Đinh Tiểu Tiễn đau bụng tiêu chảy, vừa mới đi nhà cầu."
Nghe Hạ Thiên Kỳ nói như vậy, biểu tình của học sinh đều biến thành bộ mặt ngơ ngáo, nhưng cũng không dám chỉ ra xác nhận Hạ Thiên Kỳ.
Hai lãnh đạo trường học cũng không biết thân phận của Hạ Thiên Kỳ, cho nên sau khi nghi ngờ nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, lại dặn dò nói:
"Chờ Đinh Tiểu Tiễn quay lại, nói cậu ta tự giác tới phòng hiệu trưởng."