Dịch: Hàn Phong Vũ
Hạ Thiên Kỳ đang suy nghĩ tới khi nào Phương Thủ Tín sẽ liên lạc với hắn, điện đàm lại kêu lên "đinh đinh". Nhìn lời mời hội nghị phía trên, Hạ Thiên Kỳ đảo mắt một vòng, lại nhận nghe lời mời này.
Ảnh ảo của Phương Thủ Tín lần nữa xuất hiện trên vách tường phòng ngủ, vẫn là bộ mặt nham hiểm.
"Quản lý Hạ, đã lâu không gặp."
Vừa thấy Hạ Thiên Kỳ, Phương Thủ Tín đã nói một câu đầy ý vị thâm trường. Nếu Hạ Thiên Kỳ đã quyết định giả vờ thành người yếu, đang tới trước khi không hoàn toàn bại lộ, tự nhiên phải tiếp tục giả vờ, nên có chút chỉ trích nói:
"Lời này của Phương lão đại là có ý gì? Vì sao chuyện anh đáp ứng tôi vẫn còn chưa thực hiện? Còn có phong tỏa thành phố Phước Bình này là xảy ra chuyện gì!"
"Quản lý Hạ không làm diễn viên thật sự là phí tài, kỳ thực anh làm diễn viên kịch nói cũng không tồi, dù sao biết ăn biết nói, còn muốn giả vờ trước mặt tôi tới khi nào?
Thẩm Hoành Viêm đã tới tìm tôi, nói anh cũng đi tìm bọn họ, tôi không hỏi anh đây là chuyện gì, anh còn hỏi ngược lại tôi."
Phương Thủ Tín liên tục cười lạnh, thái độ rất cứng rắn.
"Anh muốn ăn đệ tam Minh Phủ, Thẩm Hoành Viêm cũng muốn ăn, thì tôi đây tự nhiên điều kiện ai tốt thì cho người đó, cái nảy chẳng lẽ cũng sai sao? Tôi rất sợ chết không sai, chẳng lẽ anh thật sự cho tôi là đồ ngốc?"
"Quản lý Hạ anh mà là đồ ngốc, thì trong thiên hạ sẽ không có người thông minh. Đừng cho tôi không biết anh nghĩ thế nào, một bên lấy lòng tôi, một bên lại khích bác đệ nhị Minh Phủ, không phải muốn cho hai bên chúng tôi đánh nhau, còn anh ngư ông đắc lợi sao?
Kế sách ngược lại không tệ, nhưng vấn đề tôi và Thẩm Hoành Viêm cũng không phải đồ ngốc.
Nên tính toán nhỏ nhặt của anh, nhất định phí công rồi."
Hạ Thiên Kỳ trầm mặc không bên tiếng, một bộ dạng bị người nói hết bí mật.
Thấy vậy, Phương Thủ Tín càng hăng say:
"Tôi không biết anh và Thẩm Hoành Viêm hứa hẹn cái gì, thế nhưng hứa hẹn với người yếu, trước giờ kẻ mạnh sẽ luôn không quan tâm. Thẩm Hoành Viêm sẽ tới đây rất nhanh, cùng tôi trao đổi chuyện phân chia đệ tam Minh Phủ, tôi cũng đồng ý chia cho hắn, vấn đề chỉ là bao nhiêu.
Một người mới như anh sợ là còn không biết, hai bên chúng tôi tuy âm thầm tranh đấu không ngừng, nhưng không một ai muốn thật sự trở mặt, đấu tới mức ngươi sống ta chết. Dù sao lăn lộn trong Minh Phủ thấy là hiện thực trước mặt, chứ không phải chơi chính trị trên thực tế.
Nên anh đã không có lựa chọn nào khác, chỉ còn lại ngoan ngoãn đồng ý giao ra con đường đệ tam Minh Phủ này.
Bằng không chọc giận chúng tôi, chúng tôi cũng không ngại giết chết anh, nhiều nhất là chia sẻ một phần khu vực phân bố sự kiện cho người phía dưới mà thôi, cũng coi như là một loại tài nguyên.
Thế nào quản lý Hạ, nghĩ cho tốt xem bản thân phải chọn loại nào?"
Hạ Thiên Kỳ bị Phương Thủ Tín nói mà mặt trắng bệch như giấy, hàm răng nghiến chặt, một cơn lửa giận không chỗ trút ra, chỉ vào ảnh ảo của Phương Thủ tín mắng:
"Đ* m* ông Phương Thủ Tín, rùa già khốn nạn, ông nham hiểm như vậy, sinh con chắc chắn là thái giám!"
"Tùy anh thích mắng thế nào thì mắng, có điều anh suy nghĩ cho kỹ, bây giờ thành phố Phước Bình đã bị chúng tôi phong tỏa, bây giờ anh chủ động ra ngoài, đám thủ hạ của anh còn có thể sống sót, nếu anh không ra, không những kết quả của anh rất thảm, những người phía dưới anh còn có thể thảm hơn so với anh.
Số lượng nhân viên tại chức của đệ nhất Minh Phủ, là gấp hai lần các người, quản lý càng gấp mấy lần các người, tùy tiện chờ ở khu vực sự kiện xảy ra, người của anh lập tức mất mạng, anh nói có phải như vậy hay không?"
Phương Thủ Tín nói xong, thì nở nụ cười như tên thái giám, cho là mình ăn chắc Hạ Thiên Kỳ.
Hạ Thiên Kỳ ngoài mặt diễn một đường, trong lòng nghĩ một nẻo, với lão hồ ly Phương Thủ Tín này, mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng chắc chắn nghi ngờ chuyện Thẩm Hoành Viêm đột nhiên đến gặp, chắc chắn sẽ còn nghi ngờ, nên hắn phải nói gì mới được.
"Thẩm Hoành Viêm không phải không biết ông đang tính toán gì ở đây, hắn nhất định sẽ đứng về phía tôi, bây giờ ông nuốt lời còn kịp, tôi cho ông 80% tài nguyên của đệ tam Minh Phủ."
"A? Quản lý Hạ cũng rất thức thời. Thế nhưng chậm rồi, cho anh thời gian 10 phút cân nhắc, 10 phút sau, nếu anh không đồng ý, người của các người không còn một mống.
Anh suy nghĩ cho kỹ đi, đây là thời gian sau cùng của anh."
Phương Thủ Tín nói xong, cũng không quản Hạ Thiên Kỳ bên kia, trực tiếp ngắt cuộc trò chuyện.
Sau đó không bao lâu, Thẩm Hoành Viêm dẫn theo mấy quản lý cấp cao Đại Phật, Tiết Thế Huân, Mạnh Thái Nhi, Trịnh Thu Dương đẩy cửa quán cà phê đi vào.
Thấy Thẩm Hoành Viêm, Phương Thủ Tín tức khắc cười đứng lên chào hỏi:
"Anh Thẩm thật sự đã lâu không gặp, đến đây, mau ngồi xuống."
"Phương lão lại thật sự quá khách khí."
Hai người Thẩm Hoành Viêm và Phương Thủ Tín khách sáo với nhau mấy câu, Thẩm Hoành Viêm đã lập tức nói rõ mục đích tới:
"Phương lão đại, mục đích tôi tới đây lần này chắc chắn anh cũng rõ ràng, chính là muốn han huyên chút chuyện liên quan tới đệ tam Minh Phủ.
Tôi cũng không tranh với anh làm gì, các anh 6 chúng tôi 4, chúng ta vẫn không xâm phạm nhau."
"Không có vấn đề gì, chúng tôi đồng ý đề nghị của các người. Có điều Hạ Thiên Kỳ vẫn chưa thỏa hiệp, cho nên lần này anh tới đây, sợ lả có chút uổng công vô ích rồi."
Phương Thủ Tín vẫn dò xét mục đích tới của Thẩm Hoành Viêm, vì nếu chỉ là chuyện này, Thẩm Hoành Viêm hoàn toàn không cần cố ý tới chỗ gã bên này.
Có điều nghi ngờ thì nghi ngờ, ở nơi này khắp nơi đều là người của gã, huống hồ thực lực bản thân gã cũng không thua gì Thẩm Hoành Viêm, gã cũng không sợ Thẩm Hoành Viêm lại đột nhiên làm loạn ra tay với gã.
Cũng không biết vì sao, gã luôn cảm thấy lần này Thẩm Hoành Viêm chủ động tới đây lại có gì đó không đúng, gã có thể ngửi được mùi nguy hiểm, nhưng nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra nguy hiểm từ đâu tới.
Nghe ra Phương Thủ Tín đang nghi ngờ mình, Thẩm Hoành Viêm tức khắc xệ mặt xuống, gã làm người không phải hai mặt như Phương Thủ Tín này, ngoài Thạch Quỳnh là ân nhân cứu mạng của mình ra, với những người khác trước giờ gã luôn không có tính tình gì quá tốt.
"Phương lão đại lời này của anh là có ý gì? Lẽ nào anh cảm thấy loại chuyện này không quan trọng, hoặc đang cảm thấy tôi sẽ gây bất lợi cho anh sao?
Đây chính là địa bàn của anh, từ khi nào anh trở nên nhát gan như vậy?"
"Có lẽ là tuy suy nghĩ nhiều, anh Thẩm đừng nóng giận, dĩ nhiên, tôi đây cũng là sợ anh suy nghĩ nhiều.
Đừng nhìn Hạ Thiên Kỳ kia tuổi còn trẻ, thế nhưng ở phương diện này cũng là người từng trải, rất hung ác với quỷ. Lương Nhược Vân vốn là người tỉ mỉ, lại rất để ý sống chết của đệ tam Minh Phủ, cô ta có thể giao đệ tam Minh Phủ cho Hạ Thiên Kỳ, anh cảm thấy Hạ Thiên Kỳ sẽ tốt bụng tặng lại cho anh, hoặc giao cho tôi sao?
Khó tránh khỏi chính là lại đánh chủ ý một hòn đá ném hai con chim.
So với tôi thì thái độ làm người của anh Thẩm ngay thẳng hơn, không giống tôi, lấy nham hiểm làm danh xưng, không có danh tiếng tốt, thế nhưng mặc dù có thể sống lâu như vậy, vẫn là dựa vào cẩn thận.
Nên trong lòng sẽ không khinh thường bất kỳ kẻ nào.
Dù sao chó bí bách còn có thể nhảy tường, thỏ bức bách còn có thể cắn người, huống hồ gì là người chứ."
Thẩm Hoành Viêm nghe xong như có điều suy nghĩ, nghĩ một lúc lại hỏi:
"Vậy Phương lão đại muốn làm gì?"
"Rất đơn giản, dùng sức mạnh khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời. Người của tôi đã đến thành phố Phước Bình, bây giờ tôi sẽ để cho Hạ Thiên Kỳ thỏa hiệp, sau đó dẫn dắt hắn tới, sau đó chúng ta lại hẹn thời gian, mặt đối mặt chia hết nó.
Anh Thẩm cảm thấy thế nào?"