Dịch: Hàn Phong Vũ
Mà trong lúc đám người Phương thủ Tín đang bàn bạc, Hạ Thiên Kỳ bên này cũng chuẩn bị gióng trống khua chiêng.
Trong một căn biệt thự tọa lạc tại vùng ngoài thành, đám người Vương Tang Du, Đào Kim Sơn, Triệu An Quốc, Triệu Tĩnh Thù, Lãnh Nguyệt đột nhiên có mặt.
Hạ Thiên Kỳ nói lại cho bọn họ nghe đại khái đoạn đối thoại với Phương Thủ Tín trước đó không lâu kia, mọi người nghe xong đều rất tức giận, cảm thấy đệ nhất Minh Phủ thật sự quá không biết xấu hổ, cơ bản là không cho người của đệ tam Minh Phủ sống nữa.
"Tiền bối, thứ chó chết tiệt này chính là thiếu chỉnh đốn, chờ sau này em trâu bò hơn, thế nào cũng phải đánh cho bọn chúng quỷ xuống gọi ông nội."
Triệu An Quốc siết chặt nắm tay, tức giận bất bình nói.
"Phiền toái trước mắt còn không giải quyết, cậu còn có sau này sao?"
Vương Tang Du có phần im lặng nhìn Triệu An Quốc một cái, nhàn nhạt nói cậu ta một câu.
"Em đây không phải muốn cổ vũ tinh thần cho chúng ta, tăng thêm chút khí thế sao!"
Bình thường lúc Hạ Thiên Kỳ không có ở đó, Triệu An Quốc đều là do Vương Tang Du quản lý, Vương Tang Du trở thành quản lý trước cậu ta một bước là một mặt, quan trọng hơn chính là, Vương Tang Du nhận được tin cậy sâu sắc của Hạ Thiên Kỳ, cũng chiếu cố Triệu An Quốc có thừa, cho nên Triệu An Quốc rất tôn trọng cô.
Về phần Đào Kim Sơn thì không có vận may tốt như vậy, vì là người hiểu biết ít tới trong cái vòng nhỏ hẹp này, nên lại lăn lộn thành em út của Triệu An Quốc.
"Cổ vũ tinh thần thì có ích lợi gì, chúng ta phải có thể thêm vào một phần sức mới được. Hầy."
Vương Tang Du rất rõ ràng trong lòng, chuyện này bọn họ không giúp được Hạ Thiên Kỳ, vì thực lực của bọn họ thật sự là quá yếu. Đừng nói không đối phó được đám quản lý cấp cao kia của đệ nhất Minh Phủ, ngay cả đối phó với quản lý phía dưới của bọn họ thôi, bây giờ cũng rất phí sức rồi.
Lại thêm số lượng quản lý bên kia nhiều như vậy, ngay cả đánh cũng không đánh được.
Thấy Đào Kim Sơn và Vương Tang Du mặt ủ mày chau, Triệu An Quốc cũng hơi gục đầu, Hạ Thiên Kỳ cười một cái nói:
"Tôi nói các vị đồng chí, đừng có nhìn vô cấp bậc của tôi như vậy thôi có được không, kỳ thực cổ vũ của An Quốc vẫn rất cần thiết, khẩu khí này là nói cái gì cũng không thể thua.
Dù sao mọi người bên này, chính là muốn cho mọi người chăm sóc tốt người là thủ hạ, trận chiến Minh Phủ này mọi người không thể tham gia được.
Cho nên tự quản tốt chính mình, quản tốt người phía dưới, đừng chọc vào rắc rối cho tôi là được.
Toàn bộ chờ tôi mang tin tức tốt về rồi hãy nói."
Hạ Thiên Kỳ nói đến đây, Triệu tĩnh Thù do dự một chút không xác định hỏi:
"Thiên Kỳ, tôi có thể giúp được các anh không?"
"Có thể. Tôi định cho cô và Lãnh thần làm người hợp tác, có điều điều kiện tiên quyết là Lãnh thần có năng lực bảo vệ cô, cũng không biết anh ta có làm được hay không."
Hạ Thiên Kỳ nói xong, cố tình nhìn về phía Lãnh Nguyệt cười cười.
"Ít nói mát đi."
Lãnh Nguyệt trừng mắt nhìn hắn một cái, hiển nhiên là cảm thấy những lời này của hắn rất dư thừa.
"Ngô Địch tôi cũng đã liên lạc được, hắn nói sẽ tới giúp tôi, không bao lâu sẽ tới chỗ này ngay.
Theo như tin tức tôi lấy được, chỉ có một phần quản lý cấp cao của đệ nhất Minh Phủ phải tham chiến, nhưng cũng không biết thực lực đều đạt tới cấp ác quỷ, nhưng bên ngoài treo chức vị quản lý có bao nhiêu.
Tuy tôi đã thử tính toán cho Phương Thủ Tín tấn công người của đệ nhị Minh Phủ, thế nhưng Phương Thủ Tín lại chưa chắc sẽ tin tôi, tôi cũng không có ý định đặt cửa trên người một kẻ địch."
Nghe Hạ Thiên Kỳ đồng ý cho mình tham chiến, Triệu Tĩnh thù tức khắc vượt qua u ám trước đó, liên tục đồng ý. Chỉ còn lại Vương Tang Du và Triệu An Quốc, vẻ mặt mất mát ở bên cạnh nhìn.
Hai người bọn họ cũng rất muốn ra một phần sức lực, dù sao đây là một cơ hội khó có để báo đáp Hạ Thiên Kỳ, nhưng bọn họ lại chỉ có thể mặc cho cơ hội này bay mất.
Còn Đào Kim Sơn, thì không giống như hai người, vì hắn biết rõ trận chiến đấu này sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, hoặc giả một ngày nào đó trong tương lai hắn có thể sẽ như Triệu An Quốc bọn họ, chắc chắn sẽ không tiếc vì Hạ Thiên Kỳ mà liều mạng, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.
"Anh định làm như vậy?"
Lãnh Nguyệt mở miệng hỏi Hạ Thiên Kỳ một câu hiếm thấy.
"Một hồi nữa bên này chúng ta kết thúc, tôi sẽ mời Thẩm Hoành Viêm tiến hành hội nghị nói chuyện, đích thân làm phát ngôn viên thuyết phục hắn.
Trên điều kiện tiên quyết là không rõ tình hình của đệ nhất Minh Phủ bên kia, nói chuyện với Thẩm Hoành Viêm thì có vẻ vô cùng quan trọng, có thể nói là chỉ có thể thành công không được phép thất bại.
Vì chúng ta hoàn toàn không có khả năng đơn độc đối đầu hai nhà Minh Phủ, nói lui thêm một bước nữa, ngay cả một phần thế lực đối đầu đệ nhất Minh Phủ, chúng ta vẫn đang lấy trứng chọi đá.
Nên nếu kéo đệ nhị Minh Phủ vào được, là then chốt trận đánh lại này có thể thắng lợi hay không."
- ---
Văn phòng Thần Quang, trong phòng hội nghị quản lý cấp cao.
"Nếu mọi người đã quyết định trực tiếp ra tay, vậy thì bây giờ phân chia ra, lập tức cho tập họp nhân thủ, tiến hành vây quét người của đệ tam Minh Phủ.
Một mảnh phong phú nhỏ này, do anh tới phụ trách đi. Một hồi nữa tôi sẽ gửi bản đồ phân bố sự kiện của bọn họ bên kia cho anh."
Phương Thủ Tín vừa mới hàn huyên trò chuyện cùng mấy người Giang Chấn xong, đều cảm thấy lấy thực lực của bọn họ, hoàn toàn không cần thiết phải đi phỏng đoán ý đồ của Hạ Thiên Kỳ. Trực tiếp tàn sát sạch sẽ người của Hạ Thiên Kỳ bên kia, tới lúc đó còn sợ Hạ Thiên Kỳ đùa giỡn tiểu xảo gì sao?
"Được, vậy bây giờ tôi đi phân phó ngay."
Phong Thần Vũ nghe xong vô cùng hưng phấn, kỳ thực hắn và Quý Vạn Đệ đều như nhau, đều là một phái xuất chiến, ghét nhất là mấy thứ âm mưu quỷ kế kia.
Sau khi Phong thần Vũ rời đi, Phương Thủ Tín lại nhìn qua Giang Chấn nói:
"Đến lúc đó anh đi cùng Quý Vạn Đệ và Hứa Hướng Phong, dẫn theo mấy người Trần Phi bọn họ, phong tỏa cả thành phố Phước Bình.
Bảo đảm không người có thể vào, cũng không ai có thể ra ngoài."
"Không thành vấn đề."
Đợi sau khi mấy tên thủ hạ rời khỏi đây, Phương Thủ Tín đứng dậy khỏi ghế tựa, kéo kéo chùm râu dê của gã, trong lòng ít nhiều có chút bận tâm đệ nhị Minh Phủ bên kia.
Bọn họ sẽ trơ mắt nhìn đệ tam Minh Phủ bị đệ nhất Minh Phủ bọn họ chiếm đoạt sao?
"Thẩm Hoành Viêm, chúng tôi nhanh hơn một bước, ông ra chiêu thế nào?"
- ---
Để cho Triệu An Quốc bọn họ tìm một chỗ dàn xếp ổn thỏa, Hạ Thiên Kỳ lại mở điện đàm ra, dùng quyền hạn người cầm quyền bắt đầu thì gọi điện thoại cho Thẩm Hoành Viêm.
Hắn hiểu rất ít về Thẩm Hoành Viêm này, vì trong đệ nhị Minh Phủ có thể không tồn tại loại tai mắt như Sở Mộng Kỳ này, cho nên cũng chỉ có thể trong lòng có một tính toán, sau đó tùy cơ ứng biến.
Theo lời mời hội nghị mà Hạ Thiên Kỳ gửi đi, một lúc lâu sau, Thẩm Hoành Viêm bên kia nối đồng ý tiếp nhận, hình chiếu hiện ra trên vách tường phòng ngủ.
"Quản lý Thẩm, chào anh, chắc chắn không cần tự giới thiệu, anh cũng biết tôi là ai."
Hạ Thiên Kỳ nói xong lại nhìn Thẩm Hoành Viêm cười cười.
Trái lại Thẩm Hoành Viêm thì làm mặt lạnh, không thèm ăn một bộ kia của Hạ Thiên Kỳ, có chút châm chọc nói:
"Nhóc con, ông không tìm mày, ngược lại mày tìm tới ông."
"Dĩ nhiên, chuyện lớn liên quan tới tồn vong của đệ nhị Minh Phủ như vậy, cho dù là nếu tôi không muốn cũng phải tìm anh không phải sao. Còn chuyện tôi đắc tội lão đại các anh lần trước, tuyệt đối là một hiểu lầm."
"Chú mày vẫn rất biết chọn lời dễ nghe để nói."
Thểm Hoành Viêm cố tình không nhận lời nói, không thể nghi ngờ là muốn nghe Hạ Thiên Kỳ bân kia nói thế nào.
"Không có cách nào khác, người trời sinh ra chính là cẩn thận như vậy."
Hạ Thiên Kỳ không biết xấu hổ nói xong, lại nghiêm chỉnh nói:
"Với đệ nhất Minh Phủ hay đệ nhị Minh Phủ mà nói, đệ tam Minh Phủ luôn là miếng thịt béo, Phương Thủ Tín sớm đã tìm tôi, muốn tôi đồng ý giao đệ tam Minh Phủ cho hắn.
Anh đoán tôi đồng ý hay không đồng ý?"
"Nếu đồng ý, mày cũng sẽ không tìm ông." Thẩm Hoành Viêm cảm thấy Hạ Thiên Kỳ người này rất khiến người khác chán ghét.
"Không sai, thế nhưng tôi lại không có lý do gì không đồng ý. Vì đệ nhị Minh Phủ các người có lẽ cũng đánh cái chủ ý này, nên tôi muốn nghe một chút anh có thể mở điều kiện gì với tôi.
Nếu điều kiện tốt, thì tôi cũng không thể lo lắng các người bên kia, mặc dù các người yếu hơn so với đệ nhất Minh Phủ, thực lực cũng cứ như vậy.
Nếu điều kiện không được, vậy tôi cũng chỉ có thể đáp ứng đệ nhất Minh Phủ, tới lúc đó đệ nhất Minh Phủ trở nên càng thêm mập hơn, các người bên kia coi như nguy hiểm rồi."
Hạ Thiên Kỳ nói rất ung dung, cơ bản không có một chút ý tứ cầu Thẩm Hoành Viêm, ngược lại là để cho Thẩm Hoành Viêm cầu hắn.