ÁC LINH QUỐC GIA

Dịch: Hàn Phong Vũ​

Hạ Thiên Kỳ nhìn ánh mắt của Mộc Tử Hi, không khỏi hồi tưởng lại cái không quen lần đầu bọn họ gặp nhau.

Tâm tư của Mộc Tử Hi rất sâu, Hạ Thiên Kỳ tự nhận trên đầu óc chưa chắc có thể hơn được Mộc Tử Hi, thế nhưng hắn vẫn lựa chọn tín nhiệm thuần túy, vì Mộc Tử Hi đã từng giúp hắn, cũng từng vào sinh ra tử với hắn.

Dĩ nhiên, tất cả phản bội đều là đến từ tín nhiệm thuần túy nhất, có điều hắn không muốn nghi ngờ cái gì, chỉ tính toán như với bạn bè với nhau, mới muốn tìm hiểu chút chuyện đầu đuôi của hắn.

"Tôi không nói chuyện này với Lương Nhược Vân hay thậm chí là Ngô Địch, một là tôi cảm thấy mặc dù có giải thích tình hình với bọn họ, bọn họ cũng chưa chắc có thể giúp tôi giải quyết vấn đề.

Bọn họ tồn tại cùng đệ tam Minh Phủ, đều là người có tâm tư và thực lực, tôi hiểu Lương Nhược Vân, cô ấy tuyệt đối sẽ không để nội chiến xảy ra. Cái này đại biểu, cô ấy rất khó sẽ vì một mình tôi, mà trở mặt với người kia.

Còn Ngô Địch, có thể hắn sẽ giúp tôi, cũng có lẽ sẽ vì trước kia tôi lừa dối hắn mà trực tiếp đưa tôi vào chỗ chết.

Cậu nghĩ cũng biết, Ngô Địch hỉ nộ vô thường, có nguyên tắc hành động của mình.

Mà quan trọng nhất chính là, một khi bị Ngô Địch và Lương Nhược Vân biết việc hắn đang làm, vậy thì giữa chúng ta sẽ không có đường sống trọn vẹn. Hắn tất nhiên sẽ trực tiếp diệt trừ tôi, đồng thời sẽ vạ lây đến cả người nhà của tôi.

Như vậy tôi có nói ra chân tướng chuyện này với bọn họ cũng vô nghĩa."

Mộc Tử Hi nói tới đây, Hạ Thiên Kỳ cũng nghe hiểu ý tứ của Mộc Tử Hi.

Tuy Mộc Tử Hi rất muốn thoát khỏi kiểm soát của gã mặt nạ kia, thế nhưng lúc này lại hoàn toàn không có cách nào, cho nên chỉ có thể từng bước tìm một người có thể tin được, đồng thời mặc dù có biết thì cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng với cục diện trước mặt bọn họ, mà người này, không thể nghi ngờ, chính là bản thân Hạ Thiên Kỳ.

Như vậy cho dù gã mặt nạ biết Mộc Tử Hi lén lút đưa cha mẹ anh ta đi chỗ khác, chỉ cần Ngô Địch và Lương Nhược Vân không biết, vậy thì Mộc Tử Hi vẫn còn có cơ hội sống sót, nếu không anh ta sẽ hoàn toàn mất đi gia trị lợi dụng.

Mặc dù chuyện anh ta làm lúc này, với bản thân chính là chuyện cực kỳ nguy hiểm.

"Anh xác định cho tôi biết chuyện này sẽ không có chuyện gì sao?"

Trên người Hạ Thiên Kỳ rất nhiều món nợ, nói không khoa trương chút nào, cũng đủ để hắn chết mười mấy lần, nhưng chính vì cái nợ nhiều không đè người, trước kia Mộc Tử Hi có ân với hắn, nên cho dù có vì vậy mà hắn phải làm mích lòng người đàn ông mặt nạ đen kia, chính hắn cũng nhận.

"Tôi không xác định, thế nhưng tôi chỉ có thể tìm cậu."

Nói tới đây, Mộc Tử Hi rất không có tự tin nhìn Hạ Thiên Kỳ đang dùng bật lừa đốt thuốc, hỏi:

"Cậu sẽ giúp tôi không?"

"Không giúp anh... Vậy tôi còn coi là bạn anh sao? Cuối cùng còn nói nhảm vô dụng!"

Hạ Thiên Kỳ liếc Mộc Tử Hi một cái, có chút ghét bỏ nói.

"Cám ơn tôi thì đừng nói, nếu như sau này tôi có điều kiện..."

"Được rồi, anh ấy mà, cũng đừng có chơi trò phủi hết tình nghĩa đi, đánh rắm thì đánh một lần thôi, bây giờ cha mẹ anh đang ở nơi nào, dáng dấp ra sao, sắp xếp cho bọn họ tới nơi nào? Bây giờ anh nói những chuyện này cho tôi biết, tránh cho tôi đón nhầm người."

- ---

Cùng lúc đó, trong một gian phòng bao cách bọn họ không xa.

Tuyệt Đại và một người đàn ông đầu trọc vóc dáng lực lưỡng, đang ngồi trên ghế salon phòng bao uống rượu.

"Tuyệt Đại, ông nói thật với tôi đi mẹ đi, không phải sớm muộn gì chúng ta cũng phải quay về đệ nhị vực sao? Ông có chuyện gạt tôi đúng không?"

Người đàn ông đầu trọc uống sạch ly vang đỏ, sau đó xoay người lại, một bàn tay rơi xuống trên vai Tuyệt Đại.

"Có thể dùng miệng nói rõ thì đừng động tay động chân, nói cho anh biết tôi là người có vợ, anh đừng làm loạn."

"Ông ít nói nhảm vô dụng đi, ông đừng có biến tôi thành hai kẻ ngốc, thứ gì cũng gạt tôi, ông nhanh chóng cho tôi một câu trả lời thẳng thắn, sau này chúng ta có thể ở lại nơi này mà dưỡng lão, hay sớm muộn gì cũng phải liều mạng, ông nói sớm thì tôi còn có thể có chuẩn bị tốt."

"Tôi thật không biết, anh quên là, tôi cũng giống anh thôi, đều là hai tên ngốc."

Tuyệt Đại chọc người đàn ông đầu trọc cao lớn chửi ầm lên một lúc lâu, mặc dù bọn họ biết rõ nơi này âm thanh sẽ không vọng ra ngoài, thế nhưng sau khi nhịn một hồi, Tuyệt Đại vẫn bất đắc dĩ ngắt lời nói:

"Được rồi, tôi nói, tôi nói đây được chưa, mau ngậm miệng đi, mấy tên mồm to các người phiền chết đi được."

Thấy Tuyệt Đại hoàn toàn thỏa hiệp, người đàn ông đầu trọc cao lớn cười ha hả, cầm chai rượu rót chút rượu vang đỏ vào ly:

"Đừng nói nhảm, mau nói đi."

"Chờ Minh Phủ bên này xây dựng đường xong, mấy người chúng ta đây cũng không có khả năng may mắn thoát khỏi, toàn bộ phải về đệ nhị vực. Có điều cái chu kỳ này là bao lâu thì không rõ ràng lắm, có thể là một năm, cũng có thể là ba năm, năm năm, mười năm, có lẽ chờ chúng ta chết già cũng không xây dựng xong."

Trên mặt Tuyệt Đại không có quá nhiều biểu tình, như thể đang nói về chuyện không có chút liên quan gì tới hắn vậy.

"Chỉ dựa vào đám ngu ngốc đấu tranh nội bộ trong Minh Phủ kia, tôi nghĩ sợ chắc sẽ không có ngày đó nữa. Tôi thật hy vọng không có, lúc đó thật vất vả mới sống sót, tôi không muốn lại bị dính vào nữa."

"Tôi nói lão Sát, anh đừng coi thường những người trong Minh Phủ đó, tốt xấu gì người ta cũng là quân chính quy bồi dưỡng được, so với mấy tên đi con đường lỗ mãng như chúng ta có thể phải mạnh hơn, năm đó chúng ta làm sao sống được, lẽ nào trong lòng anh còn không rõ ràng sao?

Không phải là đạp lên thi thể của các đội khác mà đi tới sau cùng sao."

"Chúng ta khi đó và hiện tại có khác nhau trên bản chất được chưa." Người đàn ông đầu trọc cao to không tin tưởng lời của Tuyệt Đại, một mực phản bác.

"Anh chính là muốn nói khi đó anh trâu bò, thôi được rồi, chỉ có anh trâu nhất, lúc đó không có anh đưa lão Tứ một chút, cũng không có chúng ta ngày hôm nay, được chưa."

"Tính toán một chút, thật là lười nói mấy lời này với ông. Có điều như đã từng nói, rốt cuộc Phong Vũ đang làm gì ở đệ nhị vực? Kể từ lần biến cố lớn xảy ra ba năm trước, sau đó chúng ta phải chia nhau ra, cả người hắn đều trở nên thần bí.

Hai năm qua không còn gặp nữa."

Người đàn ông đầu trọc nói tới đây, không khỏi có chút không xác định hỏi:

"Chẳng lẽ Phong Vũ gia nhập vào Minh Phủ sao?"

"Hắn không gia nhập Minh Phủ, chỉ là làm tiếp chuyện mà người kia giao phó cho hắn, có thể không bao lâu nữa, hắn sẽ tới tìm chúng ta."

"Trách không được, chỉ là vừa nghe ông nói như vậy, tôi cũng hy vọng hắn đừng tới tìm chúng ta, tôi đây vừa qua khỏi mấy ngày tốt đẹp, còn chưa đủ thoải mái đâu."

"Chỉ có chịu đựng qua nạn lớn này, tương lai mới có thể có cuộc sống thoải mái, nếu không thì..."

- ---

Chia tay Mộc Tử Hi, Hạ Thiên Kỳ ngồi vào trong xe có chút tâm sự nặng nề, trong đầu cẩn thận hồi tưởng những lời Mộc Tử Hi nói với hắn.

Cha mẹ của Mộc Tử Hi ở thành phố Phàn, trong một huyện thành không quá lớn, nếu lái xe tới lui thì cần khoảng bốn ngày.

Ý tứ của Mộc Tử Hi là nhanh chóng đưa cha mẹ hắn đi, sau đó sắp xếp tới một nơi an toàn càng tốt, nói bên kia hắn đã chào hỏi rồi, để cho bọn họ tới thành phố Trâu ở bên cạnh thành phố Phàn, ở nơi này chờ hắn bên kia sắp xếp người đi đón.

Còn sắp xếp ở nơi nào, Mộc Tử Hi cũng không nói gì, cũng không muốn biết, chỉ là để Hạ Thiên Kỳ tự mình quyết định là được, điều duy nhất anh ta muốn biết, chính là cha mẹ hắn còn sống, chỉ như vậy là đủ.

Bình luận

Truyện đang đọc