Dịch: Hàn Phong Vũ
"Quản lý Hạ, không cần biết anh là giả ngu, hay không gạt tôi thật, với thực lực của đệ nhất Minh Phủ, chắc chắn anh phải rõ ràng."
Phương Thủ Tín không dài dòng với Hạ Thiên Kỳ nữa, muốn trực tiếp biểu hiện thái độ.
"Biết, tôi đương nhiên biết rõ thực lực của các anh, cho nên chính là cho tôi mượn thêm hai lá gan, tôi cũng không dám đối đầu với các anh đâu. Hơn nữa, đối đầu với các anh tôi được lợi gì?
Ngô Địch bọn họ không **** tôi, một đám quản lý phía dưới cũng là một đám rác rưởi, một tướng không binh như tôi còn không muốn sống như vậy sao?"
Vừa nghe Hạ Thiên Kỳ nói như vậy, nét mặt Phương Thủ Tín mới dần dần chậm lại, vuốt vuốt chùm râu dê trên cằm nói:
"Quản lý Hạ thật là người hiểu chuyện."
"Phương lão đại anh cũng đừng đùa tôi, tôi đây không gọi là hiểu chuyện, tôi đây gọi là không muốn chết."
Hạ Thiên Kỳ cười khổ một tiếng, khẽ thở dài nói.
"Tốt lắm, nếu đã nói tới phân lượng này, tôi cũng sẽ không thừa nước đục thả câu nữa.
Đệ nhất Minh Phủ chúng tôi quả thực muốn hợp tác cùng đệ tam Minh Phủ các người.
Điều kiện hợp tác, là các người phân cho chúng tôi 90% sự kiện cấp quỷ mị, đồng thời về khu vực trách nhiệm, trên cơ sở vốn có, lại tăng lên khoảng 50 phần trăm cho chúng tôi bên này.
Chỉ cần anh đồng ý, tôi có thể lập tức bảo đảm an toàn của các người."
Phương Thủ Tín không biết xấu hổ nói xong, Hạ Thiên Kỳ lại thay đổi cái thẳng thắn trước đó, bắt đầu do dự.
Thấy vậy, Phương Thủ tín nhịn không được ép hỏi:
"Thế nào? Lẽ nào quản lý Hạ đang đau lòng vì đệ tam Minh Phủ sao?"
"Đương nhiên tôi không đau lòng vì đệ tam Minh Phủ gì đó, chỉ là, đệ nhị Minh Phủ không phải ngọn đèn cạn dầu, nếu bọn họ biết tôi bên này bán đệ tam Minh Phủ cho các anh, chắc chắn sẽ không buông tha cho tôi.
Nói không chừng sẽ không tiếc bất cứ giá nào giết chết tôi ngay. Dù sao ai cũng không phải đồ ngốc, một khi chúng ta hợp tác, như vậy đệ nhị Minh Phủ bên kia tự nhiên cũng sẽ nguy hiểm theo."
"Lo lắng của anh không phải không có lý, có điều không bao lâu nữa đệ nhị Minh Phủ sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này, đến lúc đó anh tự nhiên cũng không cần phải sợ."
"Phương lão đại thật sự sẽ tuyên chiến với đệ nhị Minh Phủ?"
"Bây giờ còn không, thế nhưng sớm muộn gì sẽ có lúc đánh một trận."
Phương Thủ Tín nói rất rõ ràng, dù sao một núi không thể chưa hai hổ, một khi bọn họ tiếp nhận tài nguyên của đệ tam Minh Phủ, thực lực bên này của bọn họ rất nhanh sẽ tăng thêm một bậc thang mới.
Đến lúc đó ắt phải nuốt trọn đệ nhị Minh Phủ, biến hai nhà đệ Nhị Minh Phủ và đệ tam Minh Phủ thành con rối hấp dẫn quỷ vật cho đệ nhất Minh Phủ, bỏ tài nguyên ra cho bọn họ tiếp tục nâng cao thực lực.
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy hắn đã đạt tới mục đích mà hắn nhử Phương Thủ Tín, còn đối phương tin mấy phần, lại nói được bao nhiêu lời thành thật, cứ chờ cho người của đệ nhị Minh Phủ phán đoán đi.
Ngừng ghi âm, Hạ Thiên Kỳ lại làm ra vẻ đấu tranh, sau đó nói ra một điều kiện:
"Thủ đoạn của Phương lão đại mặc dù tôi có nghe nói qua vài lần, nhưng chúng ta nói mà không có bằng chứng, ngộ nhỡ tôi xoay hết tài nguyên hay gì gì kia qua chỗ khác, anh đột nhiên mặc kệ sống chết của tôi, chẳng phải là tôi xong rồi sao.
Nói như vậy, chẳng bằng tôi đồng ý đệ nhị Minh Phủ, có lẽ bọn họ còn có thể đứng ra bảo vệ tôi.
Có điều so với đệ nhị Minh Phủ, cái thuyền lớn đệ nhất Minh Phủ này hiển nhiên càng cứng rắn hơn, lấy tư cách cá nhân tôi mà nói, cũng càng muốn tới chỗ các anh bên kia, nói một nghìn nói một vạn, tôi muốn nhìn thấy thành ý của các anh một chút."
Hạ Thiên Kỳ nói đều là nhân chi thường tình, Phương Thủ Tín cũng không nghi ngờ gì về chuyện này, vì từ đầu tới cuối, Hạ Thiên Kỳ đều truyền đạt cho gã một hy vọng, là giữ được tính mạng của mình.
"Lấy tư cách người cầm quyền, chỉ cần anh không chết, đệ tam Minh Phủ vẫn còn, nên cho dù anh không đề cập tới nguyện vọng, chúng tôi cũng sẽ dùng hết toàn lực bảo vệ anh. Tôi có thể bảo đảm với anh, chỉ cần anh đồng ý, sau này anh có thể tới đệ nhất Minh Phủ của tôi bên này, chúng ta có thể làm hàng xóm."
"Cái này còn chưa đủ, các anh còn cần đáp ứng tôi một điều kiện nữa."
Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn có thể nghĩ tới, một khi mình thật sự đồng ý Phương Thủ Tín, chỉ bằng thân phận người nắm quyền đệ tam Minh Phủ của hắn, đối phương không muốn để cho hắn gặp chuyện không may, tuyệt đối sẽ không cho hắn đi tới đệ nhị vực tham dự sự kiện, sẽ mãi giam cầm hắn như tù nhân.
"Điều kiện gì?"
"Trình Bân của đệ nhị Minh Phủ có thù với tôi, tôi cần các anh diệt trừ hắn cho tôi."
Lúc này Hạ Thiên Kỳ đột nhiên nhớ tới tên hạ cổ độc cho Triệu Hối Phong kia, chính là nhân viên thủ hạ của Trình Bân của đệ nhị Minh Phủ. Mặc dù sau này Trình Bân kia không tìm hắn gây phiền phức, thế nhưng nghĩ tới hắn muốn cho đệ nhất Minh Phủ có hành động với đệ nhị Minh Phủ, nên chỉ có thể đẩy tên quỷ xui xẻo này ra.
Nghe được điều kiện của Hạ Thiên Kỳ, Phương Thủ Tín lắc đầu từ chối:
"Điều kiện này tôi không thể đáp ứng anh, vì chúng tôi và đệ nhị Minh Phủ trước giờ luôn là nước sông không phạm nước giếng, chúng tôi không có lý do gì tấn công người của bọn họ."
Giết một người của đệ nhị Minh Phủ, với Phương Thủ Tín mà nói cũng không phải vấn đề hóc búa, sở dĩ từ chối, là gã e sợ cho Hạ Thiên Kỳ đây là đang xúi giục đệ nhất Minh Phủ của gã khai chiến với đệ nhị Minh Phủ.
Dưới góc nhìn của gã, mặc dù tính chất của loại khả năng này rất nhỏ, thế nhưng gã cũng không khỏi không phòng ngự.
"Phương lão đại, đệ nhất Minh Phủ các anh bên kia thậm chí giết một nhân vật nhỏ của đệ nhị Minh Phủ cũng không dám, làm sao tôi dám tin tưởng những lời hứa hẹn anh cho tôi kia chứ.
Hôm nay tôi đã nói hết lời, muốn chỉ là một bảo chứng, và một phần bảo đảm, nếu như ngay cả anh cũng không đồng ý, vậy tôi chỉ có thể nghe đệ nhị Minh Phủ báo giá cho tôi một chút.
Đến lúc đó tôi sẽ chỉ đích danh, muốn bọn họ giết Giang Chấn, tôi tin bọn họ sẽ đáp ứng.
Dù sao đệ tam Minh Phủ có rác rưởi thế nào đi nữa, thì cũng tính là một bên thế lực, không cần biết phương thế lực này cho bên nào, lấy được một phương thế lực thì trên thực lực cũng sẽ có nâng cao rất lớn."
Lời của Hạ Thiên Kỳ khiến hàm răng Phương Thủ Tín ngứa ngáy, vì cái này nghiễm nhiên không phải gã uy hiếp Hạ Thiên Kỳ, mà rõ ràng là Hạ Thiên Kỳ đang uy hiếp gã.
Là mày không muốn đáp ứng cũng phải đáp ứng, chỉ có đáp ứng thì tất cả mọi thứ mới dễ nói chuyện.
"Tốt nhất anh không nên chơi trò mèo gì với tôi, nếu không kết quả của anh nhất định sẽ rất bất hạnh."
Phương Thủ Tín khó chịu cảnh cáo Hạ Thiên Kỳ một câu, coi như đáp ứng điều kiện:
"Sau khi chuyện thành tôi sẽ liên lạc với anh gặp mặt."
"Được, tôi sẽ chờ đợi tin tốt của Phương lão đại."
Phương Thủ Tín bên kia kết thúc kết nối hội nghị, vẻ cười xòa vốn có trên mặt Hạ Thiên Kỳ tức khắc bị âm u thay thế.
Hiện tại có đoạn ghi âm của Phương thủ Tín, hơn nữa còn có đệ nhất Minh Phủ ra tay với đệ nhị Minh Phủ, đồng thời thường thức rõ ràng là một núi không thể chứa hai hổ, có hết mười phần là đệ nhị Minh Phủ sẽ đứng chùng một chỗ với bọn họ.
Tới lúc đó hắn lấy tư cách là một bên yếu thế, giả vờ hứa hẹn sau khi chuyện thành, sẽ cắt xén tài nguyên nhượng lại, có lẽ đệ nhị Minh Phủ sẽ đồng ý.
Vì một khi đệ nhất Minh Phủ bị hủy diệt, như vậy đệ nhị Minh Phủ cứ thuận lý thành chương trở thành lão đại, còn đệ tam Minh Phủ thù vẫn sẽ không được coi trọng như trước.
Mà đây là tiện lợi lớn nhất hắn có thể lợi dụng, nếu vận may đủ tốt, có lẽ có thể bằng một hòn đá này ném hai con chim.
Đồng thời giải quyết hết toàn bộ phiền toái này.
- ---
Kết thúc hội nghị hẹn nói với Hạ Thiên Kỳ, Phương Thủ Tín tức khắc gọi cho đám người Giang Chấn, Phong Thần Vũ, mở ra một hội nhỏ. Trong đó, chỉ có Lữ Nhữ Nham cấp quản lý cũng đột nhiên nhảy vào, hiển nhiên là vội tới làm tham mưu cho mọi người.
Phương Thủ Tín lặp lại một lần ý tứ của Hạ Thiên Kỳ không thiếu một chữ, nói xong, hắn lại nhìn về phía Lữ Nhữ Nham nói:
"Thần toán tử, anh tới phân tích một chút xem, Hạ Thiên Kỳ này là thật lòng tìm kiếm bảo vệ, hay là giả ý quy hàng, kỳ thực gây ra xích mích? Anh và Giang Chấn đều từng có tiếp xúc với hắn, hẳn sẽ có hiểu biết với hắn mới đúng."