Dịch:Hạ Tuyết| Biên: Hàn Phong Vũ
Trong phòng tàn ngập mùi tử vong, trên mặt Diêu Trí lộ rõ vẻ đau khổ lui từng bước về phía sau, mà Tưởng Tiểu Ba trước mặt gã lúc này, đang nhào về phía gã gào thét những âm thanh tối nghĩa.
Diêu Trí theo bản năng bước lui về phía sau hai bước, sau đó đột nhiên dừng lại.
Gã hiện tại chỉ im lặng, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn cùng cực, nước mắt sớm đã không kìm nén được mà rơi xuống. Nhìn qua, bản thân gã lúc này trông thật thê lương.
Bởi Tưởng Tiểu Ba đã thật sự biến thành một con cương thi từ đầu tới cuối, trên người cô đã không nhìn thấy dù chỉ là một chút bóng dáng nhân loại.
Cơ thể cô hoàn toàn bị thi ban màu đỏ tía bao phủ toàn thân, không biết từ lúc nào, những bọc mủ lớn chừng quả đấm mọc ra, những bọc mủ này lần lượt vỡ nát, chảy ra máu đen có pha lẫn mủ vàng.
Nhưng với Diêu Trí, bất kể bộ dạng của Tưởng Tiểu Ba có trở nên đáng sợ đến đâu, trong lòng gã cũng sẽ không vì thế mà ghét bỏ cô, gã càng không biết sợ dáng vẻ của Tưởng Tiểu Ba.
Sở dĩ Diêu Trí lui lại phía sau, vì Tưởng Tiểu Ba vừa muốn giết chết gã.
“A!”
Tưởng Tiểu Ba không ngừng gào thét, liều mạng giãy giụa, muốn nhào tới chộp lấy Diêu Trí đứng cách đó không xa, nhưng trên người Tưởng Tiểu Ba lúc này, dường như có một sợi dây xích vô hình nào đó trói chặt. Mặc kệ cô ta liều mạng giãy dụa mạnh đến cỡ nào đều không cách nào nhảy tới phía trước một bước.
Móng tay sắc bén dài ra, nhọn hoắt, nhanh tới mức có thể dùng mắt thường nhìn thấy. Từng bọc mủ trên người Tưởng Tiểu Ba cũng cùng lúc gia tăng tốc độ vỡ nát, dịch thể trong suốt sềnh sệch cũng đồng thời tràn ra khỏi khóe miệng, chảy xuống theo từng hồi gào thét điên cuồng của cô ta.
Thấy người yêu ngày xưa, vậy mà muốn ăn thịt mình, trong lòng Diêu Trí vô cùng đau đớn, tim gã giống như bị bóp nghẹt, đang không ngừng rỉ máu.
Gã không hiểu thế giới này, đến cuối cùng vì cái gì lại biến thành cái bộ dáng như hiện tại. Càng không cách nào hiểu được, vận mệnh sao lại đối xử với gã và Tưởng Tiểu Ba như vậy.
Bọn họ vẫn luôn yêu mến lẫn nhau, cùng nhau trải qua tám năm chung sống, được tất cả mọi người chúc phúc, đều xem trọng họ... Rõ ràng hai người đã có thể cùng nhau nắm tay bước tới hạnh phúc…
Nhưng hiện tại, tất cả mọi thứ đều bị vận mệnh hủy diệt.
Tưởng Tiểu Ba biến thành quái vật ăn thịt người, tim Diêu Trí cũng vì sự biến đổi của cô mà hoàn toàn chết đi.
“Bé cưng… Anh biết đây không phải là em... Anh biết em hiện tại đã đi xa rồi. Nhưng anh vẫn có thể cảm giác được hơi ấm của em, nghe được tiếng em đang khóc...
Em không cho anh làm ra chuyện điên rồ, muốn anh sống cho thật tốt…
Nhưng em nói anh có thể làm được hay sao?”
Giọng Diêu Trí khàn khàn, gã khóc nức nở. Mà trước mặt gã, Tưởng Tiểu Ba lúc này giãy giụa càng thêm kịch liệt. Trước khi đi, hai lá bùa Lãnh Nguyệt để lại phong ấn cô ta hiện tại đã cháy hơn một nửa.
Diêu Trí cúi đầu, thân thể không ngừng run rẩy kịch liệt, sau đó gã chậm rãi ngẩng đầu lên, hai vành mắt đỏ hoe, trong ánh mắt tràn ngập không nỡ với Tưởng Tiểu Ba.
Xoay người lại, thân thể Diêu Trí có chút nặng nề bước tới cạnh cửa, sau đó dùng bàn tay đang run rẩy mở cửa phòng ra, sau lưng vẫn vọng tới tiếng gào thét không cam lòng của Tưởng Tiểu Ba, Diêu Trí lau nước mắt trên mặt, sau đó siết chặt nắm đấm, kiên quyết bước ra ngoài.
Gã muốn tiếp tục sống sót, nguyên nhân không phải gã sợ chết, mà là gã thề nhất định phải báo thù cho Tưởng Tiểu Ba.
—————
Trong phòng của khách sạn, Hạ Thiên Kỳ duỗi người một cái có chút mệt mỏi, sau đó sắp xếp lại những tài liệu nằm rải rác trên bàn, lần nữa cất vào kẹp văn kiện.
Những tư liệu này hắn đã xem đi xem lại rất nhiều lần, thông qua địa chỉ của những người có tên trên danh sách, hắn đại khái đã vẽ ra được một tấm bản đồ.
Tấm bản đồ này, đương nhiên là phạm vi hoạt động của con cương thi kia trong đoạn thời gian gần nhất. Có thể nói, con cương thi kia ẩn nấp ở một nơi trong số đó.
Kế tiếp bọn họ chỉ cần xác định trong khu vực khả nghi, sau đó dùng phép loại trừ, sẽ không mấy khó khăn tìm thấy nơi ẩn nấp của con cương thi kia.
Hạ Thiên Kỳ nhìn tấm bản đồ bản thân vừa vẽ xong, trên mặt lộ ra chút nụ cười thỏa mãn.
Ngáp một cái, Hạ Thiên Kỳ cũng lười đi tắm rửa, lại định tắt đèn nghỉ ngơi, nhưng vừa lúc đó, điện thoại di động được hắn đặt trên tử đầu giường vang lên “ông ông”.
Nghe chuông điện thoại vang lên, Hạ Thiên Kỳ vội vàng chạy tới, khiến hắn tương đối yên tâm là, người gọi không phải cha hắn, mà là một dãy số xa lạ.
Hạ Thiên Kỳ vô thức nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ vinh dự, trong lòng đã đoán được người gọi đến là ai.
Hoàn toàn đúng như những gì hắn nghĩ, người gọi điện đến là Diêu Trí, trong điện thoại, Diêu Trí nói cho hắn biết, Tưởng Tiểu Ba đã hoàn toàn thi biến.
Nghe xong, Hạ Thiên Kỳ không dám chậm trễ, vội vàng mặc quần áo vào, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng, sau đó bắt đầu đập mạnh cửa phòng Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ.
Hai người lần lượt bị Hạ Thiên Kỳ gõ mà đi ra, Lãnh Nguyệt vẫn không nói gì, nhưng Sở Mộng Kỳ thì không ngừng phàn nàn, hiển nhiên là bị Hạ Thiên Kỳ quấy rầy mộng đẹp.
Khoảng cách từ khách sạn đến tiểu khu Diêu Trí ở rất gần, nên sau khi rời khỏi phòng, ba người đã xông tới tiểu khu chỗ Diêu Trí ở.
Khi bọn hắn vừa đến dưới tiểu khu, thì nhìn thấy Diêu Trí mất hồn mất vía từ trong bóng tối đi ra, gọi gã tới gần, Hạ Thiên Kỳ gấp gáp lên tiếng hỏi:
“Lúc anh rời khỏi nhà có khóa cửa không?”
“Ừm.”
Diêu Trí không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
Nghe thế, Hạ Thiên Kỳ lại gọi Lãnh Nguyệt, sau đó nhắc nhở Sở Mộng Kỳ:
“Cô ở đây canh chừng anh ta, tôi và Lãnh thần sẽ lên trên đó xem tình hình!”
Hạ Thiên Kỳ nói xong, cũng mặc Sở Mộng Kỳ có đồng ý hay không, hắn và Lãnh Nguyệt bước nhanh vào trong tiểu khu, sau đó đón thang máy đi lên lầu.
Đi ra khỏi thang máy, hành lang hoàn toàn bị bảo phủ trong bóng tối đen đặc, Hạ Thiên Kỳ thử kêu lên hai tiếng, nhưng vẫn không thấy đèn cảm âm trong hành lang sáng lên, không biết là bị hỏng, hay bị lực lượng linh dị quấy nhiễu.
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đều có năng lực nhìn trong đêm, nên bóng tối cũng không ngăn được bước chân của hai người.
“Cửa mở.”
Hạ Thiên Kỳ nhanh chóng phát hiện cửa nhà Diêu Trí mở toang, không hề giống những gì gã nói trước đó, sau khi rời khỏi nhà đã khóa cửa.
Có điều cái loại mở ra này, cũng có thể là Tưởng Tiểu Ba sau khi thi biến mở ra.
Dù sao sau khi thi biến, sức lực sẽ vô cùng vô tận, phá vỡ cửa cũng không phải việc khó gì.
Sau khi Hạ Thiên Kỳ tiến vào trạng thái quỷ anh, thực lực hầu như tiếp cận ác quỷ, hiện tại sức mạnh của hắn và Lãnh Nguyệt là tương đồng, nên cũng không lo lắng, một con cương thi vừa thi biến có thể gây khó dễ gì cho bọn hắn.
Hai người không hề dừng nghỉ, tiếp tục bước nhanh vào trong nhà của Diêu Trí.
Mùi xác thối trong phòng vẫn nồng nặc, Hạ Thiên Kỳ suýt nữa bị hun đến tắc thở, hắn nhịn không được mắng một câu ngoài miệng:
“Con mẹ nó, nếu không biết, còn tưởng rằng nhà anh ta đang sửa nhà cầu.”
Lãnh Nguyệt không hề ngửi thấy cái mùi kia, nên anh ta không có bất cứ cảm giác gì, chỉ quét mắt tìm kiếm trong phòng một vòng, sau đó lắc đầu nói:
“Nó không có ở đây!”
Lãnh Nguyệt vừa dứt lời, từ một hộ gia đình cuối hành lang đột nhiên vọng tới tiếng kêu thảm thiết.
Nghe tiếng, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt lập tức chạy tới nơi phát ra âm thanh kêu gào kia.
Cửa nhà phát ra tiếng gào thét bị khóa chặt, bên trong mơ hồ vọng ra tiếng thứ gì đó bị xé rách, Hạ Thiên Kỳ không đợi chuyển đổi sang trạng thái quỷ anh, đã trực tiếp đạp một cước, cánh cửa mang theo toàn bộ khung cửa bị đạp thẳng vào trong phòng.