Dịch:Hạ Tuyết | Biên:Hàn Phong Vũ
“Đã xác định được, tín hiệu xuất phát từ dọc đường Thành Dương, giao lộ giữa hai khu Thịnh Vượng và khu Thành Hoa”
Một nhân viên kỹ thuật của đội trinh sát hình sự lên tiếng nói với Hạ Thiên Kỳ sau khi hắn vừa kết thúc cuộc gọi.
“Địa chỉ cụ thể?” Hạ Thiên Kỳ lên tiếng hỏi lại.
“Số 33 đường Thành Dương”
Sau khi đã lấy được vị trí cụ thể, Hạ Thiên Kỳ mở chức năng định vị trên đồng hồ vinh dự ra, định vị tới số 33 đường Thành Dương.
“Số 33 đường Thành Dương này hẳn là địa điểm gia công thịt cương thi, nhưng tôi cảm thấy chúng ta không nhất thiết phải đi tới đó.”
Lãnh Nguyệt vốn cho rằng, sau khi Hạ Thiên Kỳ đã xác định được địa điểm sẽ lập tức cùng mình tới đó xem xét, kết quả lại không nghĩ đến Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không không có dự định tới đó.
“Vì sao?” Lãnh Nguyệt nhìn Hạ Thiên Kỳ, nghi ngờ hỏi.
“Nguyên nhân tôi đã nói với anh trước đó, chúng ta tiêu diệt con cương thi thái hậu kia, như vậy đã hoàn toàn cắt đứt “nguồn cung cấp” của bọn chúng, trong một thời gian ngắn, có lẽ bọn chúng sẽ không phát hiện được. Nhưng hiện tại đã một ngày trôi qua, cho dù hai tên lính quèn không biết, nhưng người đứng ra thuê bọn chúng kia, tôi không tin gã khốn đó cái gì cũng không biết.”
“Nếu chúng ta không đi kiểm tra khu vực kia, chẳng lẽ anh lại muốn cho người đến đó?”
“Không phải cảnh sát bắt người là chuyện rất bình thường hay sao?” Hạ Thiên Kỳ cười như không cười nhìn Lãnh Nguyệt, sau đó lại tiếp tục lên tiếng:
“Vừa rồi tôi mới suy nghĩ ra, từ sau khi chúng ta xử lý con cương thi thái hậu, chúng ta đã nhầm lẫn về chuyện phải làm thế nào giải quyết sự kiện này.
Chúng ta vẫn một mực cắm đầu cắm cổ, tìm kiếm những quán ăn cung cấp thịt cương thi, từ đó xác định chỗ ẩn núp của những cương thi còn sót lại.
Nói trắng ra, chúng ta vẫn một mực tìm kiếm toàn bộ cương thi, nghĩ rằng chỉ cần tìm thấy chúng, rồi tiêu diệt toàn bộ, sự kiện lần này coi như hoàn thành.”
Nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ cố ý dừng lại, liếc nhìn Lãnh Nguyệt một cái. Nhưng thấy khuôn mặt Lãnh Nguyệt vẫn chưa hiểu, Hạ Thiên Kỳ đắc ý cười một tiếng, tiếp tục giải thích:
“Kỳ thật xuất phát từ logic bình thường, việc này hoàn toàn hợp lý. Nhưng chúng ta lại quên mất một chuyện vô cùng quan trọng, đó chính là chúng ta đã tiêu diệt được con cương thi thái hậu.
Con cương thi thái hậu này có thể nói là ngọn nguồn thật sự của sự kiện lần này, vì trước đó anh từng nói, những người bị nhiễm thi độc, xảy ra thi biến hoàn toàn không có khả năng lây nhiễm những người khác.
Nói cách khác, bắt nguồn của thi độc, tạo thành thi biến, đều là do những con cương thi được cương thi thái hậu ‘thai nghén’ tạo ra.
Nhưng mà chúng ta đã tiêu diệt cương thi thái hậu, coi như là cắt đứt “nguồn gốc” virus. Sở dĩ sự kiện này chưa kết thúc, là bởi trong thực tế vẫn có virus tồn tại, cần chúng ta tiến hành dọn dẹp.
Cách nghĩ trước đó của chúng ta tới đây cũng không sai, nhưng sai ở chỗ, chúng ta nhầm đối tượng dọn dẹp.
Chúng ta cho là chỉ cần tìm được những con cương thi do con cương thi thái hậu “thai nghén” ra, sự kiện lần này sẽ hoàn thành. Chúng ta căn bản không cần thiết tìm kiếm những con cương thi kia.”
“Vì sao?” Lãnh Nguyệt đột nhiên mở miệng hỏi một câu.
“Bởi những cương thi được con cương thi thái hậu kia thai nghén ra, đều bị biến thành thịt cương thi bán những người vô tội bị lây nhiễm kia ăn.”
Nghe Hạ Thiên Kỳ giải thích xong, Lãnh Nguyệt mới bừng tỉnh, ra vẻ đã hiểu mà khẽ gật đầu.
Thấy thế, Hạ Thiên Kỳ cười “hắc hắc”, nói tiếp:
“Anh bây giờ đã hiểu vì sao chúng ta căn bản không cần tiếp tục tìm kiếm những cương thi kia, bởi tất cả bọn chúng đều bị biến thành thịt cương thi.
Tôi cảm thấy chân tướng bên trong sự kiện lần này chính là, có một tên khốn nào đó mạnh đến mức biến thái. Vì muốn nuôi dưỡng con cương thi thái hậu thành một phân thân mạnh mẽ, cho nên mới phong ấn nó ở trong đường hầm dưới lòng đất, lại dùng thiên lôi tỏa phong bế nó, muốn từ từ tiêu trừ sạch sẽ ý thức của nó, sau đó sẽ cướp lấy.
Lợi dụng năng lực cương thi thái hậu có thể thai nghén ra cương thi thuần chủng, chế biến những con cương thi kia thành thịt cương thi, sau đó bán ra bên ngoài, khiến cho rất nhiều người trúng phải thi độc. Sau khi những người bị trúng độc biến thành cương thi, lại lấy họ làm thức ăn để nuôi dưỡng con cương thi thái hậu, khiến nó càng ngày càng mạnh hơn.
Điểm này lúc chúng ta theo dõi Tưởng Tiểu Ba, tôi đã có thể khẳng định chắc chắn.
Tất cả những người bị trúng độc, sau khi biến thành cương thi đều sẽ tự động chạy đến đường hầm dưới lòng đất, để làm thức ăn cho con cương thi thái hậu kia.
Đây cũng nguyên nhân vì sao mỗi một người thi biến lại mất tích.
Có lẽ lúc này, những con cương thi do con cương thi thái hậu thai nghén ra, đều đã bị “xẻ” thành từng thịt cương thi, sau đó vận chuyển vào mấy quán ăn kia.
Mà hiện tại, những quán ăn kia đều đã bị chúng ta phá hủy, coi như hoàn toàn cắt đứt nguồn tiếp xúc của thịt cương thi với người dân, chắc chắn sau này sẽ không còn ai trúng phải thi độc nữa.
Những chuyện chúng ta cần giải quyết lúc này là, xử lý toàn bộ thi độc bên trong cơ thể của những người bị lây nhiễm kia, tương đương với xử lý những cương thi kia, như vậy sự kiện lần này ngay tức khắc sẽ hoàn thành.
Nói như vậy, hiện tại anh cảm thấy chúng ta có cần đi tới đó nữa hay không?”
Hạ Thiên Kỳ nói xong, lại châm thêm một điếu thuốc để hút, hiển nhiên hắn cũng rất hài lòng với suy luận của mình.
“Không cần thiết.” Lúc này Lãnh Nguyệt cũng cảm thấy như thế.
Phun ra một hơi khói thuốc thật dày, Hạ Thiên Kỳ lại nhìn lướt qua đồng hồ. Lúc này đã là 9 giờ 25 phút tối, nhưng những bất an trong lòng hắn vẫn chưa giảm bớt, ngược lại còn trở nên mãnh liệt hơn.
Kỳ thật hắn cảm thấy số 33 đường Thành Dương này rất phải tới đó, dù sao nơi đó có cương thi hay không, hoặc tồn tại thứ gì khác đi nữa, bọn hắn cũng cần tự mình đi kiểm tra một chuyến.
Nhưng nếu lo lắng lúc trước của hắn là đúng, như vậy chỗ đó rất có thể là một cái bẫy được giăng lưới sẵn, để bọn hắn tự chui đầu vào. Tuy thực lực của hắn với Lãnh Nguyệt không yếu, nhưng còn lâu mới lên tới mức đủ để ngang dọc trong thế giới hiện thực.
Cho nên chuyện nguy hiểm như thế này, bất luận có xảy ra việc gì đi nữa, cũng không thể tự mình đâm đầu vào.
Có điều như đã từng nói, mặc dù bọn hắn không thể mạo hiểm tới đó một chuyến, nhưng vẫn có thể để người của cảnh sát đi điều tra. Cùng lắm thì căn dặn bọn họ kỹ càng là được, xem như cho bọn họ một cơ hội để lập công đi.
Nghĩ vậy, Hạ Thiên Kỳ lập tức gọi người tổng phụ trách vụ án lần này đến, sau khi nói rõ tình hình cho người kia nghe xong, còn chưa đợi Hạ Thiên Kỳ căn dặn thêm, người kia đã bắt đầu triệu tập đội ngũ, nhanh chóng dẫn người tiến về số 33 đường Thành Dương.
Hiện tại Hạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Nguyệt được nhàn rỗi một thời gian. Tuy nhiên Sở Mộng Kỳ ở bên kia còn đang bận rộn lấy thêm lời khai từ những người bị trúng thi độc, chỉ sợ lại bỏ sót một quán ăn có thịt cương thi.
Nhìn cảnh tượng một nhóm nhân viên cảnh sát lo lắng không yên rời đi, Hạ Thiên Kỳ cũng không hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, lại lên tiếng nói với Lãnh Nguyệt:
“Lãnh thần, xem ra chỉ còn cách để anh tiếp tục đi làm chuyện tốt rồi. Tranh thủ giúp những người bị trúng phải thi độc, xử lý độc trong cơ thể.
Chúng ta đã xác định được, cách thức hoàn thành sự kiện lần này chính là tiêu diệt hết thi độc, vậy thì loại chuyện tốt cứu người này là tất nhiên.”
Đây rõ ràng là đi làm khổ sai vô cùng hao phí tâm lực, nhưng Lãnh Nguyệt nghe xong lại có vẻ rất cao hứng. Đương nhiên có thể cứu người, lại có thể hoàn thành sự kiện, đây là chuyện mà anh ta hy vọng nhìn thấy nhất.
Sau khi Lãnh Nguyệt vội vã rời đi, Hạ Thiên Kỳ cũng vô cùng mệt mỏi nằm dài ra mặt bàn làm việc. Hiện tại hắn vốn định chợp mắt một lúc, nhưng mà nỗi bất an đang cuồn cuộn trong lòng khiến hắn không cách nào nhắm mắt.
Một lần nữa suy nghĩ một chút, sau đó Hạ Thiên Kỳ mở điện đàm lên, gửi đi một tin.