ÁC LINH QUỐC GIA

Dịch: Hạ Tuyết | Biên: Hàn Phong Vũ​

Bất kể là đối phó với quỷ chú, đối phó với Giang Chấn, hay hoặc là lần này đang đối mặt lời nguyền, anh ta đều không chỉ một lần cảm thấy tuyệt vọng và bất lực.

Nên Lãnh Nguyệt tuyệt đối sẽ không buông tay chờ chết, anh ta cảm thấy bản thân phải trở nên mạnh mẽ hơn, muốn nâng thực lực của mình lên một mức độ nữa mới được.

Nếu lúc trước Lãnh Nguyệt chỉ bỏ ra mười lần cố gắng, thì từ giờ trở đi, anh ta sẽ bỏ ra một trăm lần cố gắng, thậm chí là nhiều hơn nữa.

——————————

Thành phố Bắc An, trong nhà của Hạ Thiên Kỳ.

Màn đêm buông xuống, bao phủ trên tiểu khu sừng sững.

Tiếng rít dữ tợn của một người phụ nữ không ngừng vang vọng trong hành lang tĩnh mịch.

Trong phòng khách rèm cửa được kéo kín mít, ánh đèn mờ tối dọa người. Lúc này, cha của Hạ Thiên Kỳ sắc mặt trắng bệch ngồi trên ghế salon, mà trong một góc gần phòng ngủ của Hạ thiên Kỳ, một người phụ nữ vẻ mặt vặn vẹo, đang hung ác bò ra khỏi phòng ngủ.

“Tôi là ai? Các người là ai? Đây là đâu? Vì sao lại có nhiều người ở đây như vậy?”

“Bọn chúng là ai! Bọn chúng rốt cuộc là ai!”

Người phụ nữ gào thét điên cuồng, khuôn mặt cũng bắt đầu trở nên dữ tợn. Còn cha của Hạ Thiên Kỳ từ đầu đến cuối vẫn ngồi trên ghế salon, không nói một lời.

Bên trong căn phòng bắt đầu rung chuyển dữ dội, đồng thời càng ngày càng trở nên kịch liệt hơn. Cảm giác như tòa chung cư chỗ ở của bọn họ này, lúc nào cũng có thể sụp đổ.

“Máu… Rất nhiều máu…”

Người phụ nữ ngã xuống đất, hai cánh tay duỗi ra không ngừng cầm nắm lung tung phía trên.

Cha của Hạ Thiên Kỳ vẫn không nói một câu, chỉ là đôi mắt của ông lúc này đã trở nên đỏ hoe, nước mắt dâng lên trong hốc mắt.

Hắn không biết tình trạng này còn tiếp tục kéo dài bao lâu, hay nói cách khác, hắn biết rõ việc này càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn.

——————————

Tại tầng cao nhất của văn phòng Hoàng Kim, trong một phòng họp có vẻ trống trải, Lương Nhược Vân nhíu chặt mày, ngồi đối diện Ngô Địch:

“Nhiệm vụ đoàn thể lần này toàn bộ trách nhiệm đều tại tôi, là tôi đã hại bọn họ!”

Lương Nhược Vân vẫn còn đang tự trách, vì không thể tận hết khả năng giúp bọn họ trở về an toàn trong nhiệm vụ đoàn đội lần này.

Chết mất ba người quản lý, với đệ nhất Minh Phủ và đệ nhị Minh Phủ mà nói không có gì đáng kể, nhưng với Đệ Tam Minh Phủ mà nói chính là một đòn đả kích không nhỏ.

Vì số người có thể thăng lên làm quản lý thật sự quá ít, mặc dù có một phần số lượng quản lý dự bị, nhưng có tới chín mươi phần trăm chỉ là nhìn vào lợi ích của quản lý, nên chỉ vừa tích góp được 10 điểm vinh dự đã vội vàng xin thăng chức.

Những người này cô đương nhiên sẽ không cân nhắc, cho nên chỉ có thể chờ một số người mới có thực lực đạt gần cấp ác quỷ xuất hiện.

Ngô Địch thấy Lương Nhược Vân tự trách như vậy, gã đành mở miệng lên tiếng khuyên vài câu:

“Chuyện này căn bản cũng không trách cô được, dù sao quỷ vực có thể thông đến đệ nhị vực, nếu trong quá trình có mấy thứ khó chơi nhảy ra, đây là chuyện không thể tránh khỏi.

Bọn người Từ Thiên Hoa, Hoàng Thắng Khôn bị chết cũng không có gì đáng tiếc. Chiến lược dùng binh của chúng ta là ở tinh không phải nhiều. Ba người Hạ Thiên Kỳ, Mộc Tử Hi, Lãnh Nguyệt mới là đối tượng mà sau này chúng ta cần đánh cược, thực lực của bọn họ rất có khả năng sẽ thăng đến tầng thứ của chúng ta.”

Lương Nhược Vân không nói gì thêm, không hiểu cô thật sự đã bình tĩnh lại, hay đơn thuần là phụ họa Ngô Địch, chỉ là mặt không đổi sắc mà gật đầu một cái.

Ngô Địch bị Lương Nhược Vân coi nhẹ cũng không phải một hay hai lần, có thể nói gã đã sớm quen với việc này. Ngô Địch khẽ nhếch miệng cười, cũng không thèm để ý, suy nghĩ một lúc mới tiếp tục lên tiếng hỏi:

“Khi nào cô tham gia kỳ sát hạch giám đốc? Lấy thực lực của cô cũng đủ rồi đi.”

“Ừm, đúng là đã đến lúc tôi tham dự sát hạch, bất quá tôi vẫn muốn đợi đến khi quản lý cấp cao kế tiếp lên chức rồi mới bắt đầu.”

“Vậy thì thật là quá tốt rồi, kỳ thật tôi cũng là nghĩ như vậy.”

Nghe Lương Nhược Vân nói không định sớm tham gia sát hạch giám đốc, khuôn mặt Ngô Địch lập tức lộ vẻ vui mừng, liên tục gật đầu phụ họa.

Quái dị nhìn qua Ngô Địch như đang động kinh, Lương Nhược Vân có chút nghi ngờ lên tiếng hỏi:

“Anh đang nghĩ gì vậy?”

“Tôi không nghĩ gì hết, ý của tôi là nói, tôi cũng cảm thấy đợi đến khi quản lý cấp cao kế tiếp tấn chức, cô đi tham dự sát hạch giám đốc mới là ổn nhất.

Dù sao bọn người Mặt Sẹo và Phương Thủ Tín đều không biểu lộ ý tứ muốn tham dự sát hạch giám đốc.”

Nghe Ngô Địch nói xong, Lương Nhược Vân thoáng ngẩn người mấy giây, sau đó mới lên tiếng:

“Bọn họ cũng sớm tới lúc tham dự sát hạch giám đốc, đoán chừng không bao lâu nữa bọn hắn cũng sẽ tham dự kỳ sát hạch này thôi. Dù sao quyền lựa chọn không nằm trên tay bọn hắn, bọn họ hoàn toàn không có tư cách làm chủ chuyện này.”

“Giám đốc ở đệ nhị vực có rất nhiều sao?”

Vì Ngô Địch chỉ đi qua Đệ Nhị Vực hai lần, nên với tình hình nơi đó, gã cũng không rõ ràng như Lương Nhược Vân.

“Minh Phủ thành lập từ khi nào không ai biết, mỗi quản lý cấp cao rốt cuộc đều phải đi tới nơi đó, nên số lượng tuyệt đối không thể thiếu.

Chỉ là số giám đốc mà tôi được gặp thôi cũng đã không dưới hai mươi người, chớ nói chi là những người tôi chưa từng gặp kia.

Bất quá so với người ở Minh Phủ, thật ra tôi lại để ý một phần đoàn thể hoạt động độc lập ở đệ nhị vực hơn. Những nhóm người này không thuộc quyền quản lí của Minh Phủ, nhưng thế lực của bọn họ cũng không thể khinh thường.

Chẳng ai biết bọn họ làm sao xuất hiện.”

“Sao có thể? Chẳng lẽ còn có người nằm ngoài Minh Phủ?”

“Đương nhiên là có! Nếu không thì anh cảm thấy những người dân, và những thành trấn ở đệ nhị vực kia rốt cuộc là do ai tạo thành?

Bất quá đến giờ vẫn có một số chuyện mà đến giờ tôi vẫn không nghĩ ra, có thể chỉ có những cấp cao hoạt động ở đệ tam vực kia, mới có thể biết những việc chúng ta làm này rốt cuộc là vì cái gì đi.”

Những tình hình Lương Nhược Vân biết cũng rất có hạn, đồng thời phần lớn cũng là do chị của cô nói cho cô biết, tuy nhiên lúc này cách thời gian mà Lương Nhược Vân gặp chị mình cũng đã gần một năm rồi.

Sở dĩ những quản lý cấp cao của đệ nhất Minh Phủ như Phương Thủ Tín, Mặt Sẹo có chút kiêng kị Lương Nhược Vân, nói trắng ta cũng không phải sợ cô, mà là sợ chị của cô.

Phải biết chị của cô chính là giám đốc cấp cao gần với tổng thanh tra nhất, mặc dù nơi này loan truyền tin đệ tam vực xảy ra biên cố cực lớn, các cấp cao đã không cách nào trở về, nhưng không người nào dám mạo hiểm đụng tới Lương Nhược Vân.

Nên mới không ai lựa chọn đi đuổi tận giết tuyệt đệ tam Minh Phủ, nhưng nếu Lương Nhược Vân hoàn toàn ở lại đệ nhị vực, thì mọi thứ khó mà nói được.

“Rốt cuộc Minh Phủ muốn làm gì tôi chả có chút hứng thú, cũng mặc kệ con mẹ nó có âm mưu gì, dù sao tôi cũng chỉ có một thứ theo đuổi, đó là có thể thấy nụ cười của cô là được rồi.”

Ngô Địch nói xong thay đổi ý vị, giơ tay lên vuốt quả đầu máy bay của gã, đảo ánh mắt đầy tình ý nhìn Lương Nhược Vân chăm chăm.

“Có tin tôi móc mắt anh ra không?”

Lương Nhược Vân trừng mắt nhìn Ngô Địch, còn cố ý giơ hai ngón tay lên, như thể nhất định sẽ làm nếu gã dám nói không.

“Ahaha! Đừng nên kích động, tôi chỉ nói giỡn thôi.”

Ngô Địch cũng không dám đùa giỡn Lương Nhược Vân quá mức, có điều xưa nay gã không bỏ qua đến một chút cơ hội có thể trêu chọc nữ thần. Sở dĩ lúc ấy gã liều mạng tham gia kỳ sát hạch quản lý cấp cao, nói cái gì mà muốn tăng cường thực lực, nắm vận mạng trong tay đều là giả, mục đích thực sự của gã chính là vì có thể thường xuyên thấy Lương Nhược Vân.

Bình luận

Truyện đang đọc