ÁC LINH QUỐC GIA

Dịch: Tiểu Ngư | Biên: Hàn Phong Vũ

“Kẽo kẹt…”

Hắn chậm rãi đẩy cửa phòng ra, đưa đồng hồ vinh dự phát ra ánh sáng cùng đi vào, trong phòng đầy vẻ mờ ảo.

Giường trống không, ở chỗ góc phòng đặt một cái ghế gỗ, vốn dĩ đây là phòng trống.

Quả thực Lý Khang Địch sắp nổi điên, vì hắn không biết người khác đang ở đâu, hắn chỉ đi tiểu chốc lát, sao tất cả mọi người có thể biến mất.

Nhưng nếu bọn họ không biến mất, vậy thì tất cả họ ở đâu? Chẳng lẽ mọi người đều không nghĩ đến hắn, đều hi vọng hắn chết ở ngoài sao?

Lý Khang Địch cúi đầu ủ rũ đi vào phòng, tiếp theo hung hăng đóng cửa phòng lại, khiến cả dãy hành lang vang lên âm thanh chói tai.

Khóa trái phòng lại, Lý Khang Địch đi thẳng đến mép giường, tiếp theo ngồi ở cạnh giường cứng rắn.

Cúi đầu, bực bội dùng hai tay vò đầu, Lý Khang Địch bật khóc.

Chờ đợi trong hoàn cảnh này thật sự làm hắn lo sợ, tứ cố vô thân, không ai giúp hắn, nếu cứ tiếp tục như vậy có lẽ hắn sẽ chết ở đây.

“Cộc cộc.”

Lúc Lý Khang Địch phiền muộn, dưới giường bóng phát ra tiếng vang "cộc cộc", làm Lý Khang Địch sợ đến nỗi nhảy lên giường.

"Ai... Ai đang ở dưới giường?"

Lý Khang Địch lui về bên cửa phòng, sau đó đưa đồng hồ vinh dự chiếu xuống dưới giường, nhưng vì drap trải giường đã che lại toàn bộ khe hở, nên Lý Khang Địch không thấy gì.

Lúc này dưới giường lại yên tĩnh, Lý Khang Địch do dự mở cửa phòng, nhưng lúc vừa muốn đi ra ngoài, một chuỗi tiếng bước chân đột nhiên vang lên ngoài hành lang, làm hắn vội vàng trở lại phòng.

Rốt cuộc hắn không xác định được dưới giường có thứ gì không, còn hành lang ngoài cửa, sau khi hắn đóng cửa phòng thì không có một tiếng động gì nữa.

Ở lại hắn cũng không dám, đi cũng không dám, chỉ có thể run rẩy đứng ở cửa, toàn bộ sức chú ý đều chằm chằm vào dưới gầm giường.

Hai phút trôi qua, lúc Lý Khang Địch muốn nhúc nhích thì dưới giường lại vang lên một chuỗi tiếng "soạt soạt".

Âm thanh giống như là... Giống như có ai đó đang bò dưới gầm giường!

Đúng, chính là người bò trên mặt đất, đồng thời còn có thể nghe được tiếng vang chói tai cua móng tay dài của loại phụ nữ kia đang cào trên sàn phòng.

Trái tim của Lý Khang Địch đã nhảy lên đến cổ, nếu một hồi nữa thứ quỷ kia chui ra ngoài, chắc chắn hắn sẽ mở cửa ra chạy trốn không nghĩ ngợi.

Dù hắn không chắc ra ngoài sẽ gặp thứ gì, nhưng dù sao cũng hơn bị quỷ giết bây giờ.

Âm thanh dưới giường ngày càng lớn, cách Lý Khang Địch càng lúc càng gần, hắn không nhịn được kêu lên sợ hãi, không bao lâu đầu một người đàn bà đột nhiên đưa ra từ dưới giường.

Là bà ta!

Khi Lý Khang Địch chứng kiến cái đầu đưa ra từ dưới giướng kia, hắn thật sự hoàn toàn không nghĩ tới, vì kia chính là… Người đàn bà đã cho bọn hắn thuê phòng!

Bà ta ngẩng khuôn mặt vừa già vừa đen của mình lên, vừa bò về phía hắn, vừa cười dữ tợn với hắn.

Lý Khang Địch xoay người, liều mạng kéo cửa phòng, nhưng cửa phòng giống như có ai đó khóa lại vậy, cho dù hắn dùng sức thế nào cũng kéo không ra.

Ngay lúc này, một bàn tay lạnh như băng nắm lấy mắt cá chân của hắn, Lý Khang Địch la lên thân thì nặng nề bị kéo xuống.

Lúc này tiếng cười dữ tợn của bà ta ngày càng chói tai, chói tai đến nỗi gần như hoàn toàn át đi tiếng kêu thảm thiết của Lý Khang Địch.

- ---

Triệu An Quốc nhìn thời gian trên đồng hồ vinh dự, phát hiện Lý Khang Địch ra ngoài đi wc đã năm phút, hắn không yên lòng chạy ra khỏi quán trọ, thế nhưng tìm một vòng trong sân cũng không thấy bóng dáng Lý Khang Địch.

Nghĩ một hồi hắn lại dùng điện đàm gọi cho Lý Khang Địch, nhưng trong điện đàm lại hiển thị không có dãy só này.

Triệu An Quốc cũng không biết số thông tin được ràng buộc với sinh mạng của nhân viên, cho nên sau khi nghe được dãy số này không tồn tại, hắn lập tức chạy vào quán trọ hỏi Vương Tang Du và Đào Kim Sơn, cuối cùng vẫn là Vương Tang Du nói cho hắn biết, nếu như gọi cho Lý Khang Địch mà biểu hiện dãy số này không tồn tại, chính là Lý Khang Địch đã chết.

"Chỉ có một cách giải thích này."

Sau khi Vương Tang Du nói xong, sắc mặt của Đào Kim Sơn và Triệu An Quốc đều trở nên cực tệ, Triệu An Quốc tát vào mặt mình một cái, nổi giận đùng đùng mắng:

"Sao tôi cứ như vậy chứ, thay vì giả vờ ngồi trên ghế ra vẻ, không bằng ra ngoài trông chừng tên nhóc kia, nếu không sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Tiền bối tin tưởng chúng ta như vậy, giao những người này cho chúng ta, kết quả khi anh ấy đi ra ngoài một chút thì đã bị giết một người.

Đến lúc đó, tôi không biết báo lại với anh ấy thế nào."

"Mất bò mới lo làm chuồng thì muộn mất rồi, kể từ bây giờ chúng ta phải thật chú ý, tránh xảy ra những chuyện như vậy nữa."

Đào Kim Sơn cũng cảm thấy đây là một cơ hợi có thể đưa tới sự chú ý của Hạ Thiên Kỳ, nếu hắn có thể lọt vào mắt Hạ Thiên Kỳ, không nói Hạ Thiên Kỳ có thể giúp hắn giải quyết sự kiện, miễn là sau này khi hắn bị đệ nhất đệ nhị Minh Phủ đuổi giết, thì Hạ Thiên Kỳ có thể làm cứu viện giúp hắn một chút là được.

Cho nên Đào Kim Sơn rất để ý chuyện xui xẻo Hạ Thiên Kỳ giao cho bọn hắn này, cũng nghĩ cố gắng làm tốt chuyện này.

"Nói vô dụng, tiếp theo tôi sẽ phái hai người giấy tuần tra trong ngoài quán trọ.

An Quốc."

Lúc này Vương Tang Du kêu Triệu An Quốc một tiếng.

"Đến đây, phân phó việc gì."

"Bây giờ cậu tới từng gian phòng một nhắc nhở bọn họ, không cần biết đi đâu làm gì, đều phải tới báo lại cho ba người chúng ta, hai ngày này chúng ta đừng ngủ, trực thay phiên, tránh cho quỷ vật lợi dụng sơ hở chui vào."

"Được, cứ làm thế."

Triệu An Quốc đáp ứng rất hết sức, tuy nhiên trước khi hắn ra ngoài thì lại nghĩ tới cái gì, không xác định hỏi Vương Tang Du:

"Chuyện Lý Khang Địch bị giết, chúng ta..."

"Dĩ nhiên phải nói với quản lý Hạ, kiến thức của anh ta rộng rãi, có lẽ sẽ nghĩ được chút ít, bây giờ tôi sẽ nói lại chuyện này cho anh ta."

Vương Tang Du cũng không có ý định giấu giếm Hạ Thiên Kỳ, vì như  nói, mặc dù bọn họ không rõ ràng Lý Khang Địch bị giết thế nào, nhưng cũng không có nghĩa Hạ Thiên Kỳ làm quản lý lại không biết.



Hạ Thiên Kỳ dựa theo vị trí người phụ nữ trung niên mở quán trọ kia, đi tới phía đông thôn Tường Phượng, có điều tới nơi này hắn lại mở to mắt, vì ở đây có hai ngôi nhà đặc biệt lớn.

Hai gian cách nhau 20 thước, nằm ở hướng xéo đối diện nhau, Hạ Thiên Kỳ đảo mắt, cảm thấy khả năng một nhà là của bí thư thôn, một nhà là của trưởng thôn, dù sao thì lớn nhất trong thôn chính là hai ngôi nhà này.

Hạ Thiên Kỳ cũng không đi hỏi người, dù sao bất kề là thôn trưởng hay bí thư thôn hắn đều muốn gặp một lần, nhiều nhất là trên thứ tự có chỗ khác nhau mà thôi.

Nghĩ như vậy, Hạ Thiên Kỳ nhanh chóng đi tới ngoài cửa viện một căn nhà lớn, sau đó đập cửa có chút làm phiền người dân.

Bình luận

Truyện đang đọc