ÁC LINH QUỐC GIA

Dịch: Hàn Phong Vũ

Mấy người Trương đầu đều không nói gì, nhưng hiển nhiên bọn họ đều không có khả năng sẽ đi tự tử, mặc dù trong lòng sợ hãi kịch liệt, thế nhưng ngược lại cũng không cảm giác mình thật sự nhất định phải chết.

Lấy lý do nghĩ vài chuyện phải làm, sau khi đuổi đám người Trương đầu đi, Hạ Thiên Kỳ thở dài có chút rầu rĩ, quay về phía Lãnh Nguyệt vẫn ngồi trên bậc thang bên cạnh nói:

"Anh biết bao nhiêu về cái ràng buộc trên chúng ta ở đệ nhị vực này?"

"Lương Nhược Vân nói với tôi rồi, kỳ đóng băng năng lực trong sự kiện ở đệ nhị vực có ảnh hưởng với chúng ta, với quỷ vật cũng có ảnh hưởng y như vậy.

Dựa theo cách nói của cô ấy, sự kiện ở đệ nhị vực đều là bị cách ly ra đơn độc, chính vì có quy tắc này, nên chúng ta mới chịu ảnh hưởng.

Có điều so sánh tương đối mà nói, ảnh hưởng mà quỷ vật phải chịu không lớn như chúng ta thôi."

"Thay đổi quy tắc?"

Trong đầu Hạ Thiên Kỳ đột nhiên nhảy ra một từ, không khỏi nói ra.

"Có ý gì?" Hiển nhiên Lãnh Nguyệt nghe không hiểu ý tứ của Hạ Thiên Kỳ, lắc đầu biểu thị không hiểu.

"Giống như hệ điều hành XP và Win 7, nếu chép tài liệu bên hệ điều hành XP qua hệ điều hành Win 7, sẽ gặp tình trạng thay đổi thành quy tắc thích ứng với hệ điều hành Win 7."

Lãnh Nguyệt nghe xong vẫn là khuôn mặt mờ mịt.

"Được rồi, vậy tôi lại lấy một ví dụ, ví dụ như dùng phần mềm trình chiếu video, có trình phát sóng cũng chỉ là cách thức duy trì Mp4, chứ không ủng hộ loại như 3gp hoặc avi này, cho nên nếu muốn phát sóng, thì cần phải thay đổi quy cách, cho thích hợp với phần mềm trình chiếu.

Chúng ta từ hiện thực đi tới đệ nhị vực, hoàn cảnh hay gì gì đó đều hoàn toàn khác với trước kia, một điểm này không khó nhìn ra qua giấy chứng nhận công tác mất hiệu lực, nơi này có quy luật hoàn toàn khác với thế giới hiện thực, nên chúng ta đi vào từ thấp tới cao, tự nhiên là cần phải tốn đi một ít thời gian để thích ứng với nơi này.

Cái này có thể là nguyên nhân vì sao xuất hiện kỳ đóng băng, không phải năng lực của chúng ta bị cấm hoạt động, mà là cho chúng ta thời gian để thích ứng với quy tắc của thế giới này."

Lãnh Nguyệt vẫn một vẻ mặt như gỗ nhìn hắn, lắc đầu không nói.

"Tôi đây là giải thích cho anh chỗ không hiểu. Đi làm, chắc anh biết đi?

Giống như chúng ta đổi nghề vậy, từ làm việc ở công ty trước vào một công ty khác, nhất định sẽ có một quãng thời gian học việc gì đó của công ty, thành lập quan hệ với bạn đồng nghiệp ở công ty mới, không thể nào vừa vào làm đã phát huy sở trường làm việc của anh.

Gần giống cái lý lẽ này."

Hạ Thiên Kỳ cũng không biết nên giải thích thế nào với Lãnh Nguyệt, dĩ nhiên, cái giải thích này không đáng tin cậy, nên ngay cả trong lòng hắn cũng không quá chắc chắn, lại nói tiếp chỉ là muốn lấy một loại cách thức tương đối hợp lý, để giải thích về sự xuất hiện của kỳ đóng băng năng lực mà thôi.

Mà thứ gì như quỷ vật này, vốn là đến từ đệ nhị vực, nên sau khi vào đệ nhị vực, bị giới hạn nên tự nhiên sẽ ít đi một phần.

Đồng thời nếu phân tích theo hướng này, hắn còn thu được rõ ràng ít nhiều về hình thành của đệ nhị vực.

Nếu kỳ đóng băng năng lực là vì năng lực của bọn họ cần thích ứng với quy tắc của thế giới này, nói như vậy, bọn họ chỉ cần qua một lần sự kiện đầu tiên là thích ứng xong rồi, đợi tới sự kiện kế tiếp chắc sẽ không xuất hiện kỳ đóng băng năng lực nữa.

Nhưng mặt khác, nếu trong sự kiện kế tiếp mà vẫn có sự xuất hiện của kỳ đóng băng năng lực, vậy lại nói rõ đệ nhị vực này là do vô số dị không gian giống quỷ vực hình thành.

Nên mỗi khi đi vào sự kiện, đều phải thích ứng với quy tắc của không gian đó.

"Tôi hiểu được đại khái rồi."

Mãi đến khi Hạ Thiên Kỳ nghiêm trang giải thích xong, lại qua một hồi lâu, Lãnh Nguyệt mới phản ứng lại mà gật đầu một cái hình vòng cung.

"Tôi nói Lãnh thần, thấy anh gần đây có chút mất hồn mất vía, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy? Có phải trước kia Lương Nhược Vân đổ cho anh cái thuốc mê gì không, sao lại cảm giác anh có chút quái lạ."

"Tôi không có." Lãnh Nguyệt lắc đầu không thừa nhận.

"Sao anh lại không có, trước kia mặc dù là một bộ dạng không ăn khói lửa nhân gian, nhưng ít nhất còn không đến mức lạnh như băng, dù có tâm sự gì, cũng không biểu hiện rõ ràng như bây giờ.

Chúng ta là bạn phải không? Đã là bạn, nếu anh có trắc trở gì thì nói ngay, chứ đừng có giấu giếm, tôi nhìn mà phát bực!"

"Không có chuyện gì, anh nghĩ nhiều rồi."

Lãnh Nguyệt nhìn Hạ Thiên Kỳ muốn nói lại thôi, lúc này xoay người không nói gì nữa.

Quen biết Lãnh Nguyệt lâu như vậy, cùng nhau trải qua gian khổ nhiều như vậy, Hạ Thiên Kỳ quá hiểu anh ta rồi, tuyệt đối là trong đoạn thời gian khi anh ta đi theo Lương Nhược Vân tập huấn kia, hoặc là đã trải qua cái gì, hoặc là Lương Nhược Vân đã nói gì với anh ta.

Đồng thời chuyện này còn tạo thành ảnh hưởng rất lớn cho anh ta, thế nên ngay cả tính cách anh ta ít nhiều gì cũng có chút thay đổi.

Nhưng nghĩ tới quen biết với Lãnh Nguyệt lâu như vậy, Lãnh Nguyệt từng giấu giếm hắn duy nhất một lần, đó chính là xuất phát từ bảo vệ cho hắn, mà che giấu chuyện trong gia đình hắn.

Cái này cũng không khỏi khiến hắn nghi ngờ, lần này nguyên do khiến Lãnh Nguyệt chần chừ không nói, đồng thời còn tâm sự nặng nề, chẳng lẽ lại đến từ bản thân hắn đi?

Nhưng càng nghĩ càng cảm thấy cái này có chút không thể nào, vì ngoài chuyện trong nhà đáng cho Lãnh Nguyệt có thiện ý giấu giếm ra, thì hắn không còn chuyện gì khó tiếp nhận nữa.

Ngược lại không phải hắn tự luyến, mà là người Lãnh Nguyệt đế ý, trừ sư phụ anh ta ra, chính là mấy người bọn họ và Sở Mộng Kỳ, nên xảy ra chuyện tuyệt đối tránh không thoát cái vòng này.

Hết 80% là Lương Nhược Vân biết chút chuyện về sư phụ anh ta, sau đó nói những chuyện kia cho Lãnh Nguyệt biết, kết quả khiến Lãnh Nguyệt khó mà tiếp thu, thế cho nên mới xảy ra nghi ngờ với một số chuyện.

Hạ Thiên Kỳ có chút bận tâm nhìn Lãnh Nguyệt một cái, lúc này cũng chưa phải lúc đào ra gốc rễ vấn đề, nên hắn cũng không định tiếp tục truy hỏi, mà là chờ sau khi giải quyết sự kiện này rồi lại nói.

Dù sao quay về hiện thực, còn có cái cục diện rối rắm của Minh Phủ chờ hắn giải quyết.

Đệ nhất Minh Phủ đã chuẩn bị đưa Sở Mộng Kỳ ra làm phát ngôn viên, nhất định đã làm xong dự định ra tay với đệ tam Minh Phủ, mà trong chuyện này hắn đã sớm quyết định, đó chính là tuyệt đối không thỏa hiệp, nên một trận ác chiến sợ là rất khó tránh khỏi.

Thực lực yếu ớt không nói, quan trọng là còn có một đệ nhị Minh Phủ, đây cũng là vấn đề hắn tương đối đau đầu, cũng cần thời gian suy nghĩ một chút cho tốt. Vốn đã không có chút phần thắng nào, nếu còn là cục diện hai đánh một, như vậy loại phản kháng cũng có vẻ không có ý nghĩa gì.

Dù sao mục đích phản kháng, là vì thu được lợi ích lớn hơn nữa, tối thiểu cũng là giữ được quyền lợi trước mắt, nếu không có cách làm được hai điểm này, vậy thì cũng không cần phải đi làm chuyện như vậy.

"Ai, ngày nay sẽ không có thời gian yên tĩnh."

Hạ Thiên Kỳ thở dài, nhìn thời gian trên đồng hồ vinh dự một chút, mắt thấy thời gian hoạt động gần kết thúc, lại nhìn Lãnh Nguyệt dặn dò một câu:

"Chiều nay anh chờ tin tức của tôi, tôi sẽ tới tìm."

Lãnh Nguyệt không nói gì, chỉ nghe xong rồi gật đầu.

Tiếng còi triệu tập lần nữa vang lên, theo sát phía sau là một tiếng nổ khiến tất cả mọi người cảm thấy rợn tóc gáy.

Phía chân trời bị mây đen bảo phủ không ngừng lóe ra ánh chớp tím, mây mù bốc hơi, từ xa nhìn lại như một cái miệng nuốt chửng bầu trời chạy nhanh tới, tựa như muốn nuốt hết cả nhà ngục Hắc Thiết.

Cảm giác được giọt mưa rơi xuống, Hạ Thiên Kỳ sờ sờ trên đầu, rời khỏi khu vực hoạt động tự do trước.

bốn tên cảnh ngục sắc mặt trắng bệch đang chờ ở cổng, nhìn bộ dạng bọn họ không giống tới quản lý phạm nhân, mà là như đang chờ sự xuất hiện của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc