ÁC LINH QUỐC GIA

Dịch: Hàn Phong Vũ​

Khưu Kiệt có chút mờ mịt mở mắt, lại nghe bên cạnh vang lên một giọng nói có chút kích động.

"Anh ta tỉnh rồi, các người mau tới đây!"

"Đây là?"

Khưu Kiệt có chút chật vật bò dậy trên mặt đất, cho tới lúc này hắn mới phát hiện, bên cạnh vậy mà có thêm ba học sinh.

"Còn nhớ tôi không? Tôi là học sinh tới báo án lúc xế chiều kia, tôi tên Giải Thuần Lai."

Nghe vậy, Khưu Kiệt xem xét cẩn thận một cái, lúc này mới có chút ấn tượng gật đầu:

"Ừm, tôi nhớ cậu, có điều các cậu vào bằng cách nào? Sao lại xuất hiện ở nơi này?"

"Ai, đừng nói nữa, đêm qua còn yên ổn ở nhà, không biết vì sao lại xuất hiện ở chỗ này."

Từ lúc sáng sớm vào trong quỷ lầu, Giải Thuần Lai cũng không dám ra khỏi đó, mà là đợi đến khi trời sáng tỏ, hắn mới dám ra khỏi cửa, nhưng khiến hắn hoàn toàn không nghĩ tới chính là, lần này hắn không tìm được cửa ra ngoài, chạy lầu trên lầu dưới ước chừng nửa ngày.

Sau đó hắn lại gặp Đào Cảnh Thụy và Hứa Mộc Dao cũng đang tìm cửa ra.

Gặp được Đào Cảnh Thụy hắn không hề có gì ngoài ý muốn, thế nhưng gặp phải Hứa Mộc Dao cũng khiến hắn có chút ngoài ý muốn, có điều nghĩ tới Hứa Mộc Dao cũng từng tận mắt thấy tồn tại của quỷ lầu, hắn cũng bình thường trở lại.

Sau khi ba người gặp nhau, trong lòng cũng không còn sợ hãi như trước, mà lần nữa bắt đầu tìm cách có thể rời đi, kết quả tìm tìm một hồi lại thấy Khưu Kiệt té xỉu trên mặt đất.

Vì Giải Thuần Lai từng gặp Khưu Kiệt, cho nên biết Khưu Kiệt là cảnh sát, lại để cho hai người Đào Cảnh Thụy ở lại chỗ này, chờ Khưu Kiệt tỉnh lại rồi tính tiếp.

Sau khi nói lại một số tình hình của bọn họ cho Khưu Kiệt nghe, Khưu Kiệt cũng không khỏi hồi tưởng lại chuyện tối ngày hôm qua, vẻ mặt trở nên khó coi, cười khổ một tiếng nói:

"Tòa nhà này là quỷ lầu hoàn toàn không ra được, có thể đi vào không thể ra. Điện thoại không thể gọi đi, cửa sổ cứng rắn, đừng nói quyền cước, ngay cả đạn cũng không bắn vỡ nổi."

Nghe Khưu Kiệt ủ rũ nói, Đào Cảnh Thụy nhịn không được nói một câu:

"Anh không phải cảnh sát sao? Sao lại không có cách nào."

"Tôi là cảnh sát, nhưng cảnh sát cũng là người, con nữ quỷ kia ngay cả đạn cũng bắn không chết, cậu muốn tôi làm gì bây giờ?"

"Xong rồi, lần này chúng ta thật sự sẽ chết ở chỗ này..."

Nghe được ngay cả Khưu Kiệt là cảnh sát cũng nói như vậy, Hứa Mộc Dao tức khắc ngồi xổm dưới đất tuyệt vọng bật khóc.

Với chuyện này Đào Cảnh Thụy và Giải Thuần Lai sớm đã không còn thấy lạ lùng, vì từ sau khi bọn họ tình cờ gặp Hứa Mộc Dao, ngoài khóc ra Hứa Mộc Dao chỉ biết khóc, như thể không có chuyện gì mà khóc không giải quyết được, nếu khóc một lần không xong, cô ta sẽ khóc thêm vài lần.

Vì trên người Hứa Mộc Dao chỉ quấn một cái khăn lông, bên trong không mặc gì, nên hai người Đào Cảnh Thụy và Giải Thuần Lai nhìn hết cô ta không ít, với hai người bọn họ mà nói, cái này coi như là một chút an ủi của họ trong nguy cơ sinh tử.

"Được rồi, đừng khóc. Chúng ta không cách nào rời khỏi nơi này, thế nhưng người ngoài biết chúng ta mất tích, nhất định sẽ nghĩ cách cứu chúng ta ra."

Khưu Kiệt phát hiện ba học sinh đã xem hắn là hy vọng, mặc dù hắn có chút không phối hợp, trong lòng cũng sợ muốn chết, thế nhưng là một cảnh sát, lại là người trưởng thành duy nhất, hắn cảm giác mình nếu còn nghĩ bi quan nữa, thì cũng phải tỉnh táo trước mặt mấy học sinh.

Cũng không thể biểu hiện ra ngay cả mấy học sinh vị thành niên cũng không bằng.

"Thật không? Người bên ngoài thật sự có cách cứu chúng ta ra ngoài?"

Nghe lời nói của Khưu Kiệt, Hứa Mộc Dao nhất thời ngừng khóc, vội vàng hỏi một câu.

"Các cậu thấy cảnh sát gạt người bao giờ chưa?"

Lúc Khưu Kiệt đang nói câu này, ít nhiều gì giọng nói có chút chột dạ.

Đào Cảnh Thụy và Giải Thuần Lai nhìn nhau, trong lòng đều không thể nào tin được lời nói của Khưu Kiệt, vì nếu người bên ngoài nghĩ cách cứu bọn họ, chắc chắn đã sớm tới rồi, không thể nào qua một ngày còn không có chút động tĩnh.

"Tòa quỷ lâu này chúng tôi đã thử đi lên, cũng thử đi xuống rồi, đi lên 50 tầng, đi xuống 50 tầng, kết quả đều không thấy đầu cuối."

Đào Cảnh Thụy suy nghĩ một chút, lúc này cố tình nói một câu với Khưu Kiệt.

"Các cô cậu không quay về lối cũ?"

Khưu Kiệt nghe xong sợ hết hồn, không xác định hỏi.

"Không, chúng tôi làm ký hiệu, mỗi một tầng đều đánh dấu không giống nhau, hoàn toàn không quay về lối cũ.

Nơi này mỗi tầng đều có hai căn hộ, tôi có một loại cảm giác, sau đó sẽ còn có nhiều người hơn đi vào."

Đào Cảnh Thụy nói có chút giật gân xong, Giải Thuần Lai lại ngắt lời nói:

"Chúng ta vẫn là suy nghĩ tốt một chút đi, đừng có nói mấy chuyện tuyệt vọng này, nếu không thì sẽ thật sự cách cào chết không xa."

Ngay khi bốn người nói tới đây, tầng trên lại đột nhiên vọng xuống một tiếng vang mở cửa.

Bốn người đều bị dọa sợ tới vội vàng che miệng, sau đó bỏ chạy thẳng xuống lầu.

Đợi tới khi bọn họ cuống hai tầng mới dừng lại nghe ngóng động tĩnh phía trên, có điều cũng không có âm thanh nào vọng xuống. Bốn người ngơ ngác nhìn nhau, tim trong lồng ngực bất an nhảy loạn.

Đang lúc Khưu kiệt muốn ra hiệu mấy người Giải Thuần Lai tiếp tục đi xuống dưới, lại thấy trước mặt bọn họ, có một phụ nữ đứng thẳng ở đó từ lúc nào.

Người phụ nữ dáng vẻ mặt mũi hiền lành, hơn bốn mươi tuổi, đang cười khúc khích nhìn bọn họ.

Mấy người Khưu Kiệt thấy một phụ nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, tức khắc bị dọa tới mức kêu to lên, không chút nghĩ ngợi mà bỏ chạy xuống dưới lầu, nhưng bọn họ vừa mới trốn xuống tầng tiếp theo, người phụ nữ kia lại xuất hiện trước mặt bọn họ, ngăn cản đường đi của bọn họ.

"Các người còn chưa ăn cơm đi? Nhà của tôi có thức ăn, các người không cần sợ tôi."

"Cô..."

Khưu Kiệt bị dọa đến mức hai chân như nhũn ra, còn ba người Giải Thuần Lai thì càng mặt không còn chút máu, nhất là đối với Giải Thuần Lai và Đào Cảnh Thụy mà nói, mặc dù diện mạo người phụ nữ này có chút thay đổi, thế nhưng bọn họ lại nhớ rất rõ ràng, đây chính là con nữ quỷ mắt tím trong quỷ lầu!

- ---

Dập tắt tàn thuốc đi vào trong hành lang, Hạ Thiên Kỳ lại đưa một tay đóng cửa phòng lại, định tìm kiếm ngọn nguồn khí tức ác quỷ kia.

Có điều lúc hắn đang định đi qua bên kia, khí tức ác quỷ vốn quanh quẩn trong tòa lầu lại đột nhiên biến mất.

"Hửm?"

Hạ Thiên Kỳ hơi cảm thấy ngạc nhiên, có điều cũng không nghĩ nhiều, vì mặc kệ thế nào, ít nhất hắn muốn chứng thực một chút, hiện tại mẹ của hắn còn trong tòa chung cư này hay không.

Không cần biết biến thành bộ dạng gì, không cần biết còn ở lại hay không, hắn đều cần tìm được chân tướng của cái này.

Trước đó khí tức ác quỷ tới từ trên lầu, nên Hạ Thiên Kỳ lại chạy một đường lên lầu, trong quá trình hắn cũng phát hiện sự kỳ lạ của tòa lầu này, đó chính là độ cao bên ngoài không như những gì hắn thấy bên ngoài, chính là từ trên xuống dưới cũng chỉ có độ cao 6 tầng.

Có lẽ chắc là tòa lầu này tiếp nối với dị không gian nào đó, cho nên mới xuất hiện loại tình hình này.

Hắn cũng không vì vậy mà chấp nhận, nếu số mệnh thật lòng muốn chơi đùa hắn, mắc dù dau đớn, nhưng hắn vẫn sẽ kiên trì đi theo.

- ---

Cùng lúc đó, trong đại đội cảnh sát hình sự, phần lớn thành viên quan trọng trong tổ chuyên án đang họp.

"Ngày hôm qua, đồn cảnh sát khu vực Thiết Tây, toàn bộ cảnh viên đang đứng gác đều bị giết chết toàn bộ. Đây là đầu mối cuối cùng bọn họ cung cấp cho chúng ta."

Tổ trưởng Diệp Kiện phụ trách điều tra vụ án này, cầm cameras giám sát trong đồn cảnh sát lúc đó, đặt xuống cho người đang ngồi.

"Cái này... Điều này sao có thể!"

Khi thấy toàn bộ cảnh viên trong ca trực của đồn cảnh sát Thiết Tây đều như bị không khí giết chết, tất cả mọi người cũng hít một hơi khí lạnh, phát ra tiếng kinh hô khó có thể tin.

"Không thể nào, vụ án mất tích liên tục này, đúng là chuyện ma quỷ lộng hành. Đây là phần tài liệu, tất cả các anh xem một chút."

Nói xong, Diệp Kiện lại cầm một phần tài liệu liên quan tới quỷ lầu mà mấy người lão Lưu sắp xếp phát cho một đám hội viên.

Bình luận

Truyện đang đọc