ÁC LINH QUỐC GIA

Dịch: Hàn Phong Vũ

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy phó trưởng ngục này có chút quái dị, có điều kỳ quái thuộc về kỳ quái, nhưng đối phương hẳn không phải quỷ vật, nếu không thì tuyệt đối sẽ không thả hắn ra, mà sớm đã giết chết hắn.

Thế nhưng nếu đối phương không phải quỷ, vậy thì cái kỳ quái này là từ đâu mà tới?

Không ở lại phía trên quá lâu, sao đó Hạ Thiên Kỳ lại đi ra khỏi tòa lý túc xá, mưa bên ngoài rất lớn, có ba bốn cảnh ngục đang chạy từ lầu ký túc xá bên kia qua bên này.

Cảnh ngục cao to trước đó kia cũng ở trong đó, không biết tới nơi này muốn làm gì.

"Có chuyện gì mà vội vã như vậy?"

Thấy mấy cảnh ngục chạy vào, Hạ Thiên Kỳ hỏi một câu tượng trưng.

"Phó trưởng ngục gọi chúng tôi đến đây, nói có chuyện sắp xếp cho chúng tôi."

Cảnh ngục cao lớn xem như quen thuộc với Hạ Thiên Kỳ, nên trả về hắn một câu, Hạ Thiên Kỳ hiểu rõ gật đầu một cái, lại nhìn theo bọn họ bước nhanh chạy lên lầu.

Vì mưa bên ngoài rất lớn, nên Hạ Thiên Kỳ cũng không có ý tứ đi ra ngoài, phó trưởng ngục nói nhìn qua gương có thể thấy con quỷ kia, mặc dù không thể xác định là thật hay giả, thế nhưng đã có cách, thì luôn phải thử một lần.

Mặc dù con ác quỷ kia có thể giết người thần không biết quỷ không hay, chỉ là ỷ vào người khác không thấy nó, phàm là có thể thấy nó, thì có năng lực né tránh nhất định.

Mặc dù hắn không có gương soi, thế nhưng trong túi hắn có đặt điện thoại di động, có lẽ dùng màn hình điện thoại di động cũng có thể bắt được cái gì.

Cầm điện thoại di động, mở camera ra bắt đầu quét một cái về khắp bốn phía, có điều tất cả đều có vẻ rất bình thường, hoàn toàn không có quay được bất cứ thứ cổ quái nào.

Binh sĩ ngoài kia không biết có phải do nhận được mệnh lệnh hay không, lúc này cũng rút lui.

Hạ Thiên Kỳ đi ra khỏi ký túc xá, đội mưa nhìn một chút lên phía phòng làm việc của phó trưởng ngục phía trên, sau đó trong lòng hắn có một chủ ý, rồi cũng bước nhanh chạy lên lầu.

Không đi lên tới tầng ba, Hạ Thiên Kỳ đứng ở vị trí nửa lầu hai, đẩy cửa sổ nhỏ trong hành lang, cố sức chui ra ngoài, tiếp theo vịn ống thoát nước, đưa đầu ló lên trên cửa sổ phòng làm việc của phó trưởng ngục.

Cái này không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã bị dọa cho giật mình.

Hắn phát hiện trong phòng làm việc, phó trưởng ngục đang chật vật lăn lộn trên mặt đất, còn mấy người cảnh ngục cao to kia, thì như bị trúng thuật định thân, đứng bất động cạnh cửa không nhúc nhích, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phó trưởng ngục đang đau đớn quằn quại trên mặt đất.

Hạ Thiên Kỳ không biết ngay từ đầu là chuyện gì xảy ra, thế nhưng khi hắn thử dùng cameras của điện thoại di động quay tới đó, lại phát hiện trên người của phó trưởng ngục, vậy mà cũng mặc một bộ đồ máu đỏ tươi.

Bộ đồ bao bọc chặt trên thân thể của phó trưởng ngục, phía trên có rất nhiều xúc tua như chân nhện, đám xúc tu này không ngừng kéo dài ra, rất nhanh đã hình thành một mạng nhện lớn màu đỏ máu trong toàn bộ phòng làm việc.

Nhìn lại phó trưởng ngục, thân thể ông ta đã biến mất trong bộ đồ máu kia, chỉ còn lại một cái kén côn trùng do bộ đồ máu kia quấn chặt lại nằm lơ lửng trên trần phòng làm việc.

Thấy một màn này, sau lưng Hạ Thiên Kỳ lạnh toát, hắn thử không nhìn vào điện thoại di động, mà chỉ nhìn bằng mắt thường, kết quả vốn là mấy thứ như mạng nhện kia đều biến mất sạch sẽ.

Phó trưởng ngục cũng lần nữa đứng thẳng người, lần nữa quay lại trên ghế làm việc, nhìn qua như không xảy ra chuyện gì vậy.

"Lẽ nào thấy toàn là ảo giác sao?"

Hạ Thiên Kỳ lần nữa lấy điện thoại di động ra, kết quả trên mạng nhện đỏ tươi treo ở nơi đó, rốt cuộc xuất hiện từng khuôn mặt người bị sương mù bao quanh, đồng thời số lượng còn không ngừng tăng lên.

Mấy người cảnh ngục cao to kia vẫn đứng sững cạnh cửa không nhúc nhích, không bao lâu, bọn họ lại mở cửa phòng làm việc ra xoay người rời đi.

Hạ Thiên Kỳ sợ bị mấy cảnh ngục kia phát hiện, nên cũng không tiếp tục nhìn lén, lại nhìn một chút độ cao dưới chân lúc này, sau đó nhảy thẳng xuống đất.

Chân bị chấn động có chút tê dại, Hạ Thiên Kỳ đi tới trước tòa lầu ký túc xá như không có chuyện gì xảy ra, mãi đến khi nghe cảnh ngục cao to kia nhìn hắn hét lên:

"Mưa lớn như vậy, sao anh còn đi ra ngoài?"

"Đi ra cảm nhận chút cảm giác bị mưa lớn xối lên người.

Các người nói chuyện phiếm với phó trưởng ngục xong chưa?"

"Nói chuyện phiếm xong, bây giờ đi sắp xếp cho những phạm nhân kia, sau đó không còn chuyện gì nữa."

"Ông ta có nói với anh là buổi tối tôi ở đâu không?"

"Có nói, ở ký túc xá của chúng tôi, bây giờ anh qua cũng được, qua chào hỏi với anh em bên trong."

Cảnh ngục cao to nhìn qua vẫn như trước kia, cũng không có gì bất thường.

Tôi còn muốn dẫn theo một người bạn đến nơi này, cũng không có vấn đề gì?"

Nếu đã phát hiện vên này khác thường, tự nhiên Hạ Thiên Kỳ sẽ không đơn độc hành động, muốn gọi cả Lãnh Nguyệt tới, dù sao Lãnh Nguyệt kiến thức rộng rãi, có lẽ có thể biết chút gì đó.

"Không thành vấn đề, phó trưởng ngục nói, trong hai ngày này đều phải nghe lời anh, thực hiện theo yêu cầu của anh."

Vốn định để cho mấy cảnh ngục này dẫn Lãnh Nguyệt tới, thế nhưng Hạ Thiên Kỳ suy nghĩ một chút cũng không quá yên tâm, nên quyết định đích thân theo chân bọn họ đi qua một chuyến.

Nếu phó trưởng ngục không có ý định ra tay với hắn, trả lại quyền lợi cho hắn, vậy thì hắn tự nhiên sẽ không phí phạm cơ hội này, định sau đó thử thăm dò xem, rốt cuộc ông ta đang giấu giếm cái gì.

Mấy cảnh ngục nghe Hạ Thiên Kỳ cũng muốn đi theo bọn họ qua kia, sau khi khuyên vài câu không có kết quả rồi cũng đồng ý.

Đội mưa lớn, lần nữa quay lại khu vực chỗ ở phạm nhân, dọc theo đường đi, toàn bộ trạm gác đều trống không, hiển nhiên phó trưởng ngục quả thực dựa vào ý của hắn, rút lui toàn bộ lực lượng phòng bị.

Sau khi nhắc nhở cảnh ngục phải dẫn cả tù đầu của mấy khu vực kia tới, Hạ Thiên Kỳ lại đi theo cảnh ngục cao lớn quay lại nhà xưởng.

Số người trong nhà xưởng vấn đông đúc, Lãnh Nguyệt là người của Hạ Thiên Kỳ, nên Trương đầu không cho anh ta làm việc, mà đang ngồi một mình trong góc vẻ mặt âm trầm không biết đang nghĩ gì.

Thấy Hạ Thiên Kỳ đi vào, Trương đầu tức khắc cười ha ha đi tới:

"Thế nào, gặp được phó trưởng ngục không?"

"Gặp được, một hồi nữa ông chọn lựa mấy người, theo tôi đi tới bên chỗ cảnh ngục, hai ngày này ở lại ký túc xá của bọn họ."

"Cậu nói tôi có thể ở ký túc xá của cảnh ngục?" Trương đầu nghe được tin tức này, tức khắc vô cùng kích động. Dù sao so với phòng giam vừa dơ vừa thối, ký túc xá của cảnh ngục quả thực như khách sạn cấp năm sao vậy.

Đuổi Trương đầu đi chỗ khác, cho Trương đầu qua bên kia đi tìm người, Hạ Thiên Kỳ lại lấy điện thoại di động ra quay một vòng, kết quả lần nữa phát hiện một chuyện hắn da đầu hắn tê dại.

Chỉ thấy trên đầu toàn bộ phạm nhân đều dính một sợi tơ nhện màu đỏ.

Một đầu tơ nhện này tiếp nối trên đầu bọn họ, còn một chỗ khác thì treo lên thật cao, không biết tiếp nối tới nơi nào.

Có điều hồi tưởng lại một màn trong phòng làm việc của phó trưởng ngục, hắn cảm thấy tơ nhện trên đầu của phạm nhân này, hết 80% là nối liền với tấm mạng nhện lớn kia.

"Lẽ nào phạm nhân trong nhà ngục Hắc Thiết này, đều là thức ăn của bộ đồ máu kia?"

Hạ Thiên Kỳ vội vàng đưa cameras lên đi thẳng tới chỗ Lãnh Nguyệt, may mà trên đầu Lãnh Nguyệt không có cái loại tơ nhện kia.

Thấy Hạ thiên Kỳ đang cầm điện thoại di động quay mình, ít nhiều gì Lãnh Nguyệt có chút khó chịu, lạnh giọng nói:

"Anh chụp cái gì ở đây?"

"Tự anh qua đây nhìn đi."

Thấy sắc mặt Hạ Thiên Kỳ tái xanh, Lãnh Nguyệt biết chắc là hắn có phát hiện gì, vì vậy không nói gì thêm, đưa mắt đặt trên màn hình điện thoại của Hạ Thiên Kỳ.

Ngay sau đó, rốt cuộc Lãnh Nguyệt cũng đổi sắc mặt, khó mà tiếp tục giữ vững bình tĩnh.

Bình luận

Truyện đang đọc