Dịch: Hàn Phong Vũ
Đổng Tuyết nhìn Diệp Kiện một cái, có điều cũng không để ý gì tới hắn.
Thấy vậy Diệp Kiện cũng không nói thêm gì, có điều vẻ mặt của Đồng Tuyết đã trả lời vấn đề hắn muốn biết, trong lòng lần nữa an tâm trở lại.
"Mấy thứ quỷ kia đã không còn, chúng ta mau trốn ra ngoài đi!"
Sau đó Diệp Kiện cố tình hô một câu, người trong cả tầng 5 vốn còn đang thấp thỏm ngắm nhìn, nhất thời như sủi cảo chiên, lộp cộp trốn xuống dưới lầu.
Cũng mải đến khi nghe động tĩnh của mọi người trên lầu vọng xuống, Hạ Thiên Kỳ mới chợt nhớ tới nơi này còn có một số người sống sót, quay đầu nhìn Đồng Tuyết đang đứng trên lầu, đôi mắt mông lung nhìn hắn, Hạ Thiên Kỳ do dự một chút, bóng dáng lập tức xuất hiện ở trước mặt của Đồng Tuyết, tiếp theo ôm cánh tay cô, biến mất trong ánh mắt của Diệp Kiện.
Lần nữa xuất hiện, Hạ Thiên Kỳ đã dẫn theo Đổng Tuyết ra tới trên con đường dành cho người đi bộ.
"Thiên Kỳ, cậu..."
Trong ánh mắt nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ của Đổng Tuyết tràn đầy vẻ kinh ngạc, cô có rất nhiều lời muốn nói với Hạ Thiên Kỳ, nhưng lúc này không biết nên nói gì cho phải.
"Việc này một lời khó nói hết, không phải một hai câu nói là có thể nói rõ, nói chung cô không sao là được rồi, mau về nhà đi. Sau này nơi này sẽ không còn gặp lại thứ đáng sợ kia nữa."
Hạ Thiên Kỳ cũng không biết đợi sau khi sự kiện này trôi qua, hắn rời khỏi nơi này, Minh Phủ sẽ làm thế nào với tất cả mọi người từng tận mắt thấy tất cả mọi thứ này, có điều có lẽ cũng sẽ không khiến cho tin tức nơi này lan truyền.
Nếu không thì sợ là thế giới này sẽ hoàn toàn hỗn loạn.
Nên phương pháp có khả năng làm nhất, chính là xóa sạch hết ký ức liên quan tới tất cả mọi thứ của bọn họ, đây cũng là thủ đoạn Minh Phủ thường dùng. Đương nhiên còn có một cách thức xấu nhất, đó chính là hoàn toàn phong bế thành phố này, sau đó bị thế tục quên bẵng đi.
"Cảm ơn cậu Thiên Kỳ, nếu không có cậu... Tôi thật sự..."
Đổng Tuyết mờ mịt gật đầu, mí mắt lại nổi lên màn nước mắt mông lung.
"Chúng ta là bạn bè, trước kia cô cũng giúp tôi rất nhiều, nên không có cái gì cám ơn với không cám ơn. Cô mau về nhà đi, tôi còn chút việc, sẽ rời đi ngay lập tức."
Trước đó Hạ Thiên Kỳ cũng không muốn có bất cứ liên quan gì với Đổng Tuyết, lần này thật ra hắn cũng chỉ vừa vặn, lúc này mới cứu Đổng Tuyết. Hắn không tiếp nhận Đổng Tuyết ngược lại cũng không phải cảm thấy Đổng Tuyết không xứng với hắn, trên thực tế thì bất kể gia cảnh hay mặt mũi, Đổng Tuyết đều rất hoàn hảo, nhưng bọn họ không phải là người của một thế giới, thêm vào điểm quan trọng nhất là, hắn hoàn toàn không thích Đổng Tuyết.
Hai chữ "bạn bè" Đổng Tuyết nghe vào tai vô cùng đâm vào tim, cô chưa từng biểu hiện ra, mà là kiệt lực giữ lại nói:
"Có thể rời đi trễ một chút không?"
Đang trong lúc Hạ Thiên Kỳ muốn nói cho cô biết rõ ràng là không thể, đồng hồ vinh dự của hắn lần nữa vang lên, cúi đầu nhìn thoáng qua một cái, hắn phát hiện là Triệu Tĩnh Thù gọi tới.
"Thiên Kỳ anh đang ở đâu? Có khỏe không?"
Hạ Thiên Kỳ vừa mới nhận điện, giọng nói tràn đầy lo lắng của Triệu Tĩnh Thù đã vang lên, khiến trong lòng Hạ Thiên Kỳ cảm thấy ấm áp.
"Tôi vẫn khỏe, làm sao cô biết bên tôi đã kết thúc?"
"Vì tôi cũng ở bên này, nhìn màn sương mù bao phủ bên ngoài tán đi, bây giờ tôi và Mộng Kỳ đã lái xe đi vào khu thành phố, anh nói cho tôi biết vị trí, chúng tôi đi tìm anh."
"Các cô không cần tới, một hồi nữa tôi trực tiếp đi tìm các cô."
"Một hồi nữa gửi đụa chỉ tới, gặp nhau nói chuyện đi."
Triệu Tĩnh Thù cũng không biết bây giờ Hạ Thiên Kỳ có thể dựa vào thuấn di, xuất hiện trước mặt bọn họ rất nhanh, nên khăng khăng phải lái xe tới đón hắn.
Hạ Thiên Kỳ nện cái đầu có hơi đau nhức một cái, vốn định lợi dụng cú điện thoại này chạy đi, nhưng lần này không cách nào rời đi.
Gửi vị trí qua cho Triệu Tĩnh Thù, Hạ Thiên Kỳ cố gắng nặn ra một chút nụ cười nhìn Đổng Tuyết nói:
"Một hồi nữa bạn của tôi sẽ tới đón tôi, tôi không cách nào ở lại chỗ này lâu hơn nữa, lần này lại đi, không biết tới khi nào mới trở lại, có điều chúng ta có wechat có thể thường liên lạc."
"Thiên Kỳ, có phải anh cảm thấy, nếu chúng ta ở cùng nhau cha tôi sẽ tìm anh làm phiền không?"
Đồng Tuyết đột nhiên nói một câu khiến Hạ Thiên Kỳ không hiểu làm sao.
"Không phải tôi..."
"Cha tôi biết anh, tôi đã nói với ông ấy, anh yên tâm tôi nhất định sẽ thuyết phục ông ấy, ông ấy chỉ có một đứa con gái là tôi, tuyệt đối sẽ không ép buộc tôi cái gì."
"Cái kia... Tôi nghĩ cô hiểu nhầm rồi, tôi cảm thấy hai chúng ta không hợp nhau, trước giờ tôi chỉ xem cô là bạn bè."
Lần này Hạ Thiên Kỳ từ chối rất dứt khoát.
Nhưng ngoài ý muốn là, sau khi nghe Hạ Thiên Kỳ từ chối, Đổng Tuyết rốt cuộc biểu hiện rất bình tĩnh, chỉ gật đầu trả lời một câu:
"Tôi biết rồi, tôi cùng chờ bạn của anh đến đây, sau đó tôi rời đi ngay."
"Được."
Bầu không khí có vẻ rất lúng túng, cũng rất nặng nề, Hạ Thiên Kỳ cầu nguyện trong lòng cho mấy người Triệu Tĩnh Thù tới nhanh lên một chút, nhưng trên thực tế mãi tới hơn chục phút sau, Triệu Tĩnh Thù mới đỗ chiếc xe ferrari màu đỏ kia đổ ở ven đường.
Thấy Triệu tĩnh Thù đến dừng xe lại, Hạ Thiên Kỳ lại quay đầu lại nói với Đổng tuyết:
"Bạn tôi đến rồi, tôi đi trước, cô giữ gìn sức khỏe."
Đổng Tuyết khẽ vuốt cằm, nhìn Hạ Thiên Kỳ bước nhanh đi về phía xe của Triệu Tĩnh Thù.
Mà lúc này, Triệu tĩnh Thù và Sở Mộng Kỳ cũng bước xuống khỏi xe, không đợi Hạ Thiên Kỳ mở miệng, Triệu Tĩnh Thù đã đi tới ôm lấy Hạ Thiên Kỳ, không thể kiềm chế mà bật khóc:
"Anh không sao, thật là quá tốt..."
"Mạng tôi vẫn luôn rất lớn, nếu dễ chết như vậy, làm sao xứng đáng với sự lo lắng của các người. Ách... Có điều Tĩnh Thù, gần đây có phải cô thường xuyên ăn đu đủ không, cảm giác hình như ngực lớn hơn không ít đâu, đội lên tới sắp thở không nổi rồi."
"Đồ đáng ghét nhà anh! Thật sự không khi nào nghiêm túc!"
Triệu Tĩnh Thù đẩy Hạ Thiên Kỳ ra, lúc này cũng không khóc nữa.
Sở Mộng Kỳ tựa vào cạnh xe, mặc dù như bóng đèn tắt bị vứt qua bên cạnh, nhưng thấy Hạ Thiên Kỳ không có việc gì, trên mặt cô cũng mang theo nụ cười sáng lạng, ở một bên tinh thần mảnh liệt nói:
"Moa moa moa... Moa moa moa..."
"Qua đây cùng nhau moa moa đi, đại phòng nhị phòng cùng nhau sủng hạnh."
Hạ Thiên Kỳ tà ác nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ cuồi xấu xa một tiếng, Sở Mộng Kỳ tức khắc thu hồi nụ cười trên mặt, hung hăng liếc hắn một cái:
"Thật là chó không đổi tính!"
Ngay khi Triệu Tĩnh Thù và Sở Mộng Kỳ đang vui vẻ vì Hạ Thiên Kỳ bình yên trở lại, cách đó không xa, Đổng Tuyết buồn bã xoay người, bước nhanh chạy đi.
Khi Hạ Thiên Kỳ chợt nhớ tới Đổng Tuyết, quay đầu nhìn lại, nới đó đã không còn bóng người nữa.
Hạ Thiên Kỳ thu hồi ánh mắt, ngược lại cũng không thèm để ý, lại tiếp tục cười cười nói nói với hai người Triệu Tĩnh Thù.
- ---
Cùng lúc đó, trong một căn biệt thự ven biển, Lãnh Nguyệt vừa mới đi từ ngoài vào, đã nghe Lương Nhược Vân ngồi trên ghế salon nói:
"Hạ Thiên Kỳ đã thông qua sát hạch quản lý cấp cao, cậu có thể yên tâm rồi."
"Ừm." Mặc dù Lãnh Nguyệt trả lời vẫn rất lạnh nhạt, thế nhưng trên mặt lại nở nụ cười hiếm thấy, chỉ là rất nhanh đã bị hắn che dấu.
Lương Nhược Vân cũng không nhìn Lãnh Nguyệt, mà là tiếp tục tự mình nói:
"Những gì tôi có thể dạy cậu tôi đều đã dạy hết, bây giờ Hạ Thiên Kỳ cũng đã hoàn thành sát hạch quản lý cấp cao, tôi cũng phải rời đi. Đừng quên lời dặn của tôi với cậu, đệ tam Minh Phủ không có tôi sẽ trở nên rất nguy hiểm, nếu không muốn bạn bè của mọi người lọt vào liên lụy, thì cố gắng tránh khỏi xung đột không cần thiết.
Tôi đặt rất nhiều nỗ lực và cố gắng rất lớn ở mọi người, đừng phụ lòng tôi."
Nói xong lời này, Lương Nhược Vân lại đứng lên khỏi ghế salon, rời khỏi biệt thự.
Mãi đến khi cô hoàn toàn đi ra ngoài, Lãnh Nguyệt mới quay về phía cô hô:
"Cảm ơn."
Nghe được tiếng kêu của Lãnh Nguyệt, Lương Nhược Vân mỉm cười, sau đó lái xe rời đi cực nhanh.