ÁC LINH QUỐC GIA

Dịch:Hạ Tuyết Biên:Hàn Phong Vũ

Bên trong đại đội trinh sát hình sự thành phố Đồng Lưu, Hạ Thiên Kỳ bất an đi đi lại lại.

Không lâu sau, Sở Mộng Kỳ cùng Lãnh Nguyệt lần lượt đẩy cửa đi vào.

“Đã xảy ra chuyện gì? Sao gọi bọn này tới gấp như vậy?”

Sở Mộng Kỳ vừa mới bước vào, khát khô cả cuống họng lập tức đi tới trước máy nước uống, lấy cốc giấy hứng một ly nước đầy.

“Những cảnh sát được phái đến khu vực số 33 đường Thành Dương hiện tại đã mất liên lạc, tôi hoài nghi bọn họ đã bị giết sạch rồi. Nếu thật là như vậy, tình hình lúc này của chúng ta rất nguy hiểm, cho nên sự kiện lần này cứ tạm thời dừng lại. Chúng ta cần nhanh chóng rời khỏi chỗ này rồi hẳn tính tiếp.”

“Ý anh nói cái tên khốn đã phong ấn con cương thi mẹ kia, sẽ đến tìm chúng ta gây phiền phức?”

“Khả năng này rất cao, nhưng mặc kệ tên đó có tới hay không, tóm lại chúng ta cũng nên đề phòng vạn nhất, chuồn trước cho chắc. Tôi cũng không tin thành phố Đồng Lưu lớn như vậy, tên đó lại có thể thật sự tìm được chúng ta.”

Mặc dù Hạ Thiên Kỳ ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng thì chút căn cứ cũng không có.

Sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt nghe xong lại nhìn nhau, sau đó hiểu ý gật đầu. Dù sao đối phương có thể chế ngự cả con cương thi mẹ tiếp cận cấp ác quỷ, cho dù là ba người bọn họ có liên thủ, tin chắc cũng không dành được chút phần thắng nào.

Thấy Sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt đều không có ý kiến, Hạ Thiên Kỳ cũng không tiếp tục trì hoãn. Cả ba người sau đó đi nhanh xuống lầu, rời khỏi đại đội trinh sát hình sự.

Đứng trên đường phố nóng bức, Hạ Thiên Kỳ không khỏi hoảng hốt nhìn trước nhìn sau, trên đường phố rộng rãi không có chiếc xe nào chạy qua, chỉ có những giọt mưa bay lất phất, báo hiệu sắp tới sẽ có một trận mưa to.

Bước nhanh vào khu đỗ xe công cộng, ba người lần lượt ngồi vào trong xe. Mà Sở Mộng Kỳ lúc này không nhịn được lên tiếng hỏi một câu:

“Bây giờ chúng ta đi tới khách sạn đã thuê trước đó hay sao?”

“Không, chúng ta hiện tại trực tiếp lái xe đến khu Doanh Tân, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này rồi tính tiếp.”

Hạ Thiên Kỳ nói xong, lập tức đạp chân ga, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất lái xe rời đi.

Mười phút sau, đèn đường xung quanh khu vực đồn cảnh sát thuộc đội trinh sát hình sự đột nhiên tắt ngấm. Trong bóng tối, hai bóng người mơ hồ xuất hiện từ xa tới gần. Sau đó hai người kia ngang nhiên đi vào trong ký túc xá đại đội trinh sát hình sự.

Tuy đã rất muộn, nhưng vẫn còn một số cảnh sát bận rộn chạy đi chạy lại, đợi khi bọn họ nhìn thấy có hai kẻ lạ mặt đột nhiên xuất hiện, nhất là một trong số đó là quái vật toàn thân thối rữa nghiêm trọng, tản ra mùi hôi thối, tất cả nhân viên của đội trinh sát hình sự trong thoáng chốc đồng loạt dừng lại.

Trong thời gian ba phút kế tiếp, lúc này trong đồn cảnh sát vang lên tiếng súng nổ không ngừng, đồng thời cũng vọng ra rất nhiều tiếng kêu gào thảm thiết.

“Hai người kia đang ở đâu?”

Gã thanh niên đầu đinh giẫm chân lên ngực một cảnh viên, hung ác hỏi.

“Không... Không biết...”

Cảnh viên sợ hãi lắc đầu, hắn thật sự có nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại có lưu manh dám vào nơi này hành hung.

“Đem camera giám sát tới đây.”

Gã thanh niên đầu đinh một tay nhấc cảnh viên kia lên khỏi mặt đất, cảnh viên không dám không nghe, sau đó run rẩy gọi người mang camera giám sát tới, nhưng cảnh thu được bên trong phim chỉ toàn sọc.

“Mẹ nó, băng thu hình đã bị người ta động tay động chân!”

Gã thanh niên đầu đinh tức giận chửi đổng một câu, tiếp theo chỉ trong nháy mắt, bên cạnh gã lập tức vang lên một tiếng kêu thảm, đầu cảnh viên kia không hiểu vì sao nổ tung, thân thể nặng nề nằm trên đất.

Gã thanh niên đầu đinh bị dọa đến không dám lên tiếng. Về phần nười đàn ông thối rữa kia, hai tròng mắt giấu sau cái đầu ướt sũng lóe lên một màu đỏ tím quỷ dị, ngay lập tức ký túc xá rung chuyển dữ dội, toàn bộ cửa kính lớn nhỏ đều vỡ nát, sau đó hóa thành bột phấn rơi đầy trên mặt đất.

Thi thể hai người cảnh sát xấu số đang nằm trên sàn, lúc này chầm chậm bay lên, cuối cùng dừng lại trước mặt cái xác đàn ông thối rữa. Chỉ thấy “hắn” duỗi hai cánh tay ra đặt trên khuôn mặt của hai thi thể kia, tức khắc, khuôn mặt của hai thi thể ngay lập tức vặn vẹo, không lâu sau đó khuôn mặt của Lãnh Nguyệt cùng Hạ Thiên Kỳ xuất hiện trên hai thi thể này.

“Nhớ cho kỹ khuôn mặt của hai con tép riu này, tôi chỉ cho anh nhiều nhất hai tháng, không tìm được bọn chúng, người chết chính là anh.”

Gã thanh niên đầu đinh nghe xong kinh hồn bạt vía liên tục gật đầu. Liều mạng ghi nhớ khuôn mặt của Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt trong đầu, chỉ sợ bản thân sơ ý sẽ quên mất bọ dạng của bọn họ.

“Nơi này không cần ở lại, lần này tới tìm anh, mục đích lớn nhất vẫn là ưu tiên giải trừ tất cả phong ấn của toàn bộ phân thân kia, theo kỳ sát hạch giám đốc tới gần, tôi phải tranh thủ nắm bắt thời gian này điều khiển thuần thục những phân thân kia. Không có thời gian tiếp tục nuôi dưỡng bọn chúng.”

“Đã rõ.”

Lmãi cho tới lúc này trong lòng gã thanh niên đầu đinh mới hoàn toàn yên tâm, thầm nghĩ bản thân vừa mới nhặt lại một cái mạng. Mặc dù hiện tại thực lực của gã cũng là quản lý cấp cao thực lực cấp ác quỷ, nhưng đối với cái xác gã đàn ông thối rữa đang đứng trước mặt gã, nếu gã dám phản kháng, nghĩ đến còn chưa tới hai chiêu gã đã bị giết chết.

Cũng không phải là do thực lực của gã quá yếu, mà người đàn ông thối rữa trước mặt kia… Là người mạnh nhất trên ý nghĩa của đệ nhị Minh Phủ bọn hắn.

Cũng là một trong những người có tiếng nói nhất trong tam đại Minh Phủ.

“Mấy tên tôm tép này, thiếu chút nữa hại ông mất luôn cái mạng. Các người tốt nhất đừng để ông tìm được!”

Trong lòng gã thanh niên đầu đinh cũng rất tức giận, bởi thân là quản lý cấp cao, gã cũng không thể trực tiếp quản mấy chuyện này.

Trên thực tế, chuyện ở thành phố Đồng Lưu này đều do gã giao cho một quản lý phía dưới phụ trách, kết quả cái tên quản lý nhỏ nhoi kia lại hoàn toàn không đặt trong lòng, lúc này mới đưa tới những chuyện xảy ra kế tiếp.

Cho nên trước khi tới đây, chuyện đầu tiên mà gã phải làm chính là giết chết tên quản lý phụ trách bên này, sau đó đẩy toàn bộ sai lầm lên đầu tên quản lý đã chết kia.

Muốn tra ra thân phận của Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt, với gã thanh niên đầu đinh mà nói vô cùng đơn giản. Cho dù bọn hắn có là người của đệ nhất Minh Phủ đi nữa, chỉ cần gã với thân phận là quản lý cấp cao mở miệng, dời người đàn ông xác thối ra, đối phương đương nhiên sẽ ngoan ngoãn giao người ra.

Nếu như là người của đệ tam Minh Phủ lại càng dễ xử lí, bởi đối phương ngay cả tư cách cò kè mặc với bọn gã cũng không có, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn giao người ra.

Sau khi lái xe rời khỏi khu Thịnh Vượng, tiến nhập khu Doanh Tân. Nỗi bất an trong lòng Hạ Thiên Kỳ lúc này mới vơi đi một chút.

Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ cũng có thể cảm nhận được sự uy hiếp vô hình này. Tuy nhiên Lãnh Nguyệt cũng không tồi, vốn đã không phải là loại người thích trò chuyện, nhưng ngay cả Sở Mộng Kỳ cũng im lặng hiếm thấy.

Hơn bốn mươi phút sau, thẳng đến khi bọn hắn đã lái xe rời khỏi khu vực thành phố Đồng Lưu, Hạ Thiên Kỳ mới dừng xe lại, quay đầu nói với Sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt:

“Tôi vừa mới nhắn tin cho Lương Nhược Vân, nói lại chuyện bên này cho cô ấy biết. Dù sao sự kiện phổ thông lần này đều là do cô ấy sắp xếp, nếu chúng ta đơn thuần vì giải quyết sự kiện mà trêu chọc tới một số đại nhân vật của các Minh Phủ khác, vậy cứ để việc phiền phức này cho Lương Nhược Vân giải quyết đi.

Chúng ta hoàn toàn không có lý do gì để bị chụp mũ vì đệ tam Minh Phủ.”

Nghe Hạ Thiên Kỳ muốn để Lương Nhược Vân ra mặt giải quyết phiền toái này, Sở Mộng Kỳ không khỏi dội cho hắn một gáo nước lạnh:

“Ông đừng có nằm mơ nữa, trên dưới Minh Phủ ai mà không biết Lương Nhược Vân là loại người luôn lấy đại cục làm trọng, không tiếc hy sinh hết thảy, bây giờ tốt nhất các người nên tự cầu nguyện đi, cầu nguyện bản thân đừng chọc phải đại nhân vật gì. Nếu không, kết quả khó mà nói.

Tôi gia nhập đệ nhất Minh Phủ lâu như vậy, biết rõ sự đáng sợ của lòng người. Có nhiều người không phải chết trên tay quỷ vật, ngược lại chết trong tranh chấp quyền lợi giữa người với người trong Minh Phủ.”

Bình luận

Truyện đang đọc