ÁC LINH QUỐC GIA

Dịch: Hàn Phong Vũ

Đêm đã rất khuya, xung quanh thành phố Bắc An như bị một mảnh sương mù bao quanh bất cứ lúc nào cũng có thể bị bốc hơi, mờ mịt không giống thật.

Lãnh Nguyệt thở hổn hển đứng trước sương mù, trên khuôn mặt khôi ngô vẫn mang theo chấp niệm không muốn buông bỏ, Lương Nhược Vân ngồi trong xe, biểu hiện với loại tính cách muốn phá vỡ tường nam* này của Lãnh Nguyệt rất bất đắc dĩ.

*Muốn phá vỡ tường nam (tường nam = tường Nam Thiên Môn = không thể phá vỡ): Ý nói làm chuyện dở hơi. (Internet)

"Tôi đã nói rồi, địa điểm sát hạch quản lý cấp cao không phải tôi quyết định, ngoài người sát hạch ra thì ai cũng không cách nào nhúng tay vào. Dù ngày hôm nay cậu có mệt chết ở chỗ này, cũng hoàn toàn không có khả năng phá vỡ phong tỏa bên ngoài đi vào trong."

Với kiên nhẫn khuyên bảo của Lương Nhược Vân, Lãnh Nguyệt hoàn toàn không thèm để ý, vẫn thử phá vỡ phong tỏa ngăn cản ở thành phố Bắc An, muốn xông vào.

Nhìn dáng vẻ chưa từ bỏ ý định kia của Lãnh Nguyệt, Lương Nhược Vân cũng lười khuyên thêm gì nữa, trái lại trong lòng rất kính nể loại tình nghĩa giữa Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ.

Ngay khi Lãnh Nguyệt chưa từ bỏ ý định lần lượt tấn công vô ích lên phong tỏa bên ngoài, một chiếc ferrari thể thao mang theo tiếng nổ động cơ từ xa đi tới cực nhanh, không bao lâu sau đã dừng lại trước xe Lương Nhược Vân.

Lương Nhược Vân theo bản năng nhìn về phía chiếc xe kia, lại thấy hai cô gái xinh đẹp cao gầy xuống khỏi xe.

Hai cô gái này cô cũng không xa lạ gì, vì đó chính là mấy đồng đảng của Hạ Thiên Kỳ kia, Triệu Tĩnh Thù và Sở Mộng Kỳ có chút nguồn gốc với cô.

"Sao hai người kia cũng tới đây?"

Sở Mộng Kỳ bước xuống xe, đã thấy Lương Nhược Vân ngồi bên ghế lái kia, tức khắc mặt mày hớn hở chạy tới:

"Chị Lương, sao chị cũng ở đây vậy?"

"Chị đi cùng Lãnh Nguyệt tới đây, các em tới đây làm gì?"

Mặc dù trong lòng biết mục đích tới của Triệu Tĩnh Thù và Sở Mộng Kỳ, thế nhưng Lương Nhược Vân vẫn muốn nghe câu trả lời chính xác.

"Em là đến tham gia náo nhiệt, thuận tiện cầu khẩn cho tên vô lại kia một chút, đừng thật sự chết trong đó."

Nghe lời nói của Sở Mộng Kỳ, Lương Nhược Vân hơi cười:

"Rõ ràng lo lắng cho an nguy của Hạ Thiên Kỳ, nhưng ngoài miệng lại nói xấu hắn, em thật đúng là một đứa bé."

"Em đã nói hắn, ai bảo trước kia hắn cứ bắt nạt em, dù sao ngựa vẫn là ngựa*."

*Chữ Kỳ (骐) trong tên Hạ Thiên Kỳ nghĩa là ngựa ô.

Triệu Tĩnh Thù và Lương Nhược Vân cũng không tính là quen thuộc, cho nên đợi sau khi thấy Lương Nhược Vân, đồng thời hơi cảm thấy kinh ngạc, vẫn là dẫn đầu lên tiếng chào hỏi:

"Chào quản lý Lương."

"Ừm, chị biết em, em tên là Triệu Tĩnh Thù."

Trước giờ Lương Nhược Vân luôn không có thái độ kiêu ngạo, tính tình ôn hòa, nên cũng mỉm cười đáp lại Triệu Tĩnh Thù.

Sau khi hai người lên tiếng chào hỏi tượng trưng, Triệu Tĩnh Thù lại đi tới bân cạnh Lãnh Nguyệt.

"Mọi người có tới hết cũng không dùng được, hoàn toàn không phá nổi phong tỏa phía ngoài."

"Vậy không phải anh cũng tới rồi sao." Triệu Tĩnh Thù nhìn vẻ nghiêm túc của Lãnh Nguyệt, có chút không biết nên nói gì cho phải.

"Tôi cũng chỉ đến đây lợi dụng phong tỏa bên ngoài tập huấn mà thôi." Lãnh Nguyệt không nhìn Triệu Tĩnh Thù, lạnh lùng nói một câu rồi đi qua một bên nghỉ ngơi.

"Này sư huynh, đã lâu không gặp, nghe nói anh tới chỗ chị Lương tập huấn, thật là quá vui mừng cho anh, có một đại mỹ nữ chỉ bảo anh."

"Ừm." Về lời nói của Sở Mộng Kỳ, Lãnh Nguyệt chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái.

Thấy vậy, Sở Mộng Kỳ tức khắc có chút không vui nói:

"Này này, tôi nói sư huynh, sao một thời gian không gặp mà tính cách của anh càng ngày càng lãnh đạm vậy. Tính toán một chút, anh ở lại đợi một mình đi."

Sở Mộng Kỳ không để ý tới Lãnh Nguyệt, bước nhanh đi tới bên cạnh Triệu Tĩnh Thù, liếc mắt nhìn Lãnh Nguyệt đang không biết suy nghĩ gì xỉ vả nói:

"Tính tình sư huynh này của tôi thật không thể cứu vãn rồi."

"Lãnh Nguyệt chỉ là không quen biểu đạt mà thôi, sư muội này như cô cũng không phải không biết, Thiên Kỳ tham gia sát hạch quản lý cấp cao, mặc dù Lãnh Nguyệt biết mình có thể không cách nào phá vỡ phong tỏa vào hỗ trợ, nhưng vẫn tới.

Người như anh ta, chính là điển hình của loại người có chuyện gì cũng để trong lòng, hoàn toàn sẽ không biểu hiện ra ngoài."

"Tôi đương nhiên biết tính cách của hắn thế nào, chỉ là muốn khiến hắn trở nên hòa đồng một chút thôi, không thì sau này thật sự sẽ không quen được bạn gái, dù sao vẫn không thể nhìn hắn cô độc suốt quãng đời còn lại.

Có điều việc này chúng ta nói sợ cũng vô dụng, chỉ có thể về sau này để cho tên vô lại kia khuyên răn hắn, hai người kia tính tình gì gì đó cũng hoàn toàn khác nhau, kết quả quan hệ lại cực kỳ tốt, đến bây giờ tôi còn không hiểu nổi là chuyện gì xảy ra."

"Chỉ có nhiều điểm tương đồng, đồng thời chỉ có người có tính cách hai bên bù đắp lẫn nhau mới có thể trở thành bạn bè tốt nhất. Bình thường cô chỉ lo cãi nhau hơn thua với Thiên Kỳ, cũng không quan sát Thiên Kỳ thật kỹ, thật ra ở phương diện khác là giống với sư huynh cô.

Đều là loại quen người rồi là rất trung tâm, có thể vứt bỏ sống chết liều mạng."

Nghe được lời của Triệu Tĩnh Thù, Sở Mộng Kỳ mở to đôi mắt chớp chớp, cũng còn tương đối tán đồng:

"Vậy thì, tên vô lại kia không nói khác, đối đãi với bạn bè là không có gì để nói. Ai, bây giờ tôi cũng thật sự có chút bận tâm hắn, trước kia có gọi điện thoại cho sư huynh, sư huynh nói tên vô lại kia sẽ đối phó hai con ác quỷ.

Nhưng bây giờ hắn còn chưa đạt tới cấp ác quỷ đâu, đây không phải là đi tìm chết sao! Sư huynh của tôi đoán chừng chính là lo lắng như vậy, nên mới biết rõ mình không phá nổi phong tỏa, nhưng vẫn liều mạng thử."

"Cho nên chúng ta phải cố gắng tới mức lớn nhất giúp hắn. Tôi là Phụ ma sư, có thể giúp hai người phụ ma."

Triệu Tĩnh Thù nói xong cười cười giảo hoạt, cô và Sở Mộng Kỳ đến đây không chỉ đơn thuần chờ Sở Mộng Kỳ ra ngoài như vậy.

Ngay khi mấy người Lãnh Nguyệt đang muốn thử phá vỡ phong tỏa ngoài thành phố Bắc An, trong thành phố cũng vì sự tồn tại của quỷ lầu mà hoàn toàn hỗn loạn.

Rất nhiều người dân đều tận mắt thấy một màn xảy ra ở quỷ lầu kia qua đủ các loại cách thức, người sống sót duy nhất trong sự kiện quỷ lầu này là Hạ Thiên Kỳ, thoáng chốc trở thành nhân vật làm mưa làm gió ở thành phố Bắc An.

Thế nhưng đang trong lúc tất cả mọi người muốn công bố tin tức này ra ngoài, lại gặp phải một chuyện khiến tất cả mọi người trở nên khủng hoảng, đó chính là tất cả điện thoại, giao thông, tàu lửa, toàn bộ đều mất đi tác dụng.

Điện thoại gọi không ra, online không gửi tin tức ra ngoài được, trạm xe lửa, bến xe biến mất, đường cao tốc bị sương nù bao phủ.

Tất cả mọi người bị vây ở thành phố Bắc An không cách nào rời đi.

Đương nhiên, người bên ngoài cũng hoàn toàn không thể vào.

Sau khi quỷ lầu hoàn toàn bị hủy, không bao lâu sau tàn tích vốn là tồn tại của quỷ lầu hoàn toàn biến mất sạch sẽ, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy chắc là quỷ lầu vốn thuộc về một chỗ dị không gian, trước trận pháp và phong ấn lần lượt biến mất, cái này cũng khiến dị không gian bị cưỡng ép sắp đặt tới đây hiển nhiên cũng biến mất không thấy.

Nhìn không dưới năm mươi tên cảnh sát vũ trang, cầm sung bao vây hắn, không ngừng cảnh cáo hắn giơ tay lên không nên lộn xộn, Hạ Thiên Kỳ chỉ có cảm giác hình như mình xuyên vào một số bộ phim chống khủng bố nào đó, chờ bị lực lượng vũ trang này bắt đi thẩm vấn, không ngừng dùng máy chụp hình, cameras quay lại.

Mặc dù quỷ lầu biến mất hẳn, mẹ hắn sau khi khôi phục thần trí bị vóng sáng phong ấn lại trong cơ thể hắn, nhưng sát hạch của hắn vẫn chưa thông qua, điều này nói rõ còn có một con ác quỷ đang ẩn náu trong cái xó xỉnh nào đó của thành phố Bắc An.

Mà con ác quỷ này hắn cũng không xa lạ gì, chính là mắt trận hấp thu sát khí và quỷ khí trong trận pháp của ông nội hắn kia - con búp bê barbie.

Mặc dù phân thân của con ác quỷ kia đã bị mẹ hắn giết chết, thế nhưng với ác quỷ mà nói, phân thân cũng không coi vào đâu, nên thực lực của nó không thể bị suy yếu đi bao nhiêu.

Muốn diệt trừ nó, vẫn là một chuyện vô cùng khó khăn.

Hoặc là không đợi hắn đi tìm con ác quỷ kia, con ác quỷ kia sẽ chủ động tìm tới cửa thu thập hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc