AN CA KÝ VI TỪ

Sắc trời vào đông có chút âm u, gió lạnh quất mạnh từng cơn. Tuyết năm nay rơi sớm hơn cũng dày hơn, cả thành phố bao phủ một màu trắng u buồn.

Bệnh viện vẫn là nơi bận rộn giữa không gian tĩnh lặng. Quý Hàng bảy giờ sáng đến khoa, với một ngày thường cũng phải tám, chín giờ tối mới có thể rời đi, nếu gặp phải ca phẫu thuật cấp cứu hoặc ca bệnh nặng, một cái chớp mắt có thể đến nửa đêm. Sư huynh chỉ đích danh hồ sơ bệnh án, chuyện sắp xếp liền phải kéo dài suốt một tuần lễ.

Bóng cây phủ rợp lối đi, Quý Hàng đạp chân trên tuyết, ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xăm với những tia nắng yếu ớt, đoán chừng thời gian nếu trong ngày bình thường chính là thời điểm để trẻ con phơi nắng tăng cường vitamin D.

Bệnh án đã được sắp xếp gọn gàng trong tệp hồ sơ trắng cầm trong tay, Quý Hàng mỉm cười chào hỏi nữ y tá ở quầy trực.

“Xin hỏi, Nhan Giáo sư có ở đây không?”

Từ hôm đó cùng nhau gói sủi cảo, Quý Hàng bận rộn đến chân không chạm đất, trước đó mấy ngày có buổi hội thảo liên khoa, vội vã chào hỏi sư huynh một câu, buổi họp còn chưa kết thúc đã bị một ca cấp cứu gấp phải rời đi. Nhan Đình An làm việc tại Khoa Ngoại tim mạch, Quý Hàng còn chưa có thời gian đến thăm, tất nhiên chưa biết phòng làm việc của sư huynh ở đâu.

Nhưng mà, nữ y tá thật sự khách khí đến mức ngay cả Nhan Đình An đang họp đều không nói cho Quý Hàng. Một câu quen thuộc “vào đi”, Quý Hàng liền thuận tay đẩy cửa vào, vốn tưởng trong phòng chỉ có mình sư huynh, ai ngờ chào đón mình là hơn hai mươi cặp mắt đầy ngạc nhiên.

Dù sao không phải địa bàn của mình, Quý Hàng nắm chốt cửa ngây người một lúc, đáy mắt vạch qua một tia lúng túng chưa từng có nhưng sau mấy giây liền thu hồi, khôi phục khí thế, hơn hai mươi cặp mắt cũng dần rời đi, chỉ còn duy nhất một ánh mắt của sư huynh dừng lại trên người mình, Quý Hàng xoay người đóng cửa.

“Xin lỗi, đã quấy rầy.”

Lướt qua những ánh mắt nghi hoặc, Nhan Đình An mỉm cười giới thiệu Quý Hàng, nghe bên dưới râm ran danh xưng “Ngoại Thần kinh – Quý Hàng” có mấy phần khoa trương, thán phục, dù chưa nói ra đó là sư đệ bảo bối của mình, trong lòng Nhan Đình An liền dâng lên sự kiêu ngạo.

Nụ cười càng đậm, thậm chí có ý lên tiếng nhắc nhở cậu nam sinh ngồi ở hàng đầu đang muốn ngủ gục.

“Nâng cao tinh thần a, ai còn chưa đến Khoa Ngoại thần kinh thay đổi liên tục, Quý Phó khoa có trí nhớ cực tốt.”

Bị tôn xưng mộ tiếng Phó khoa, Quý Hàng ngược lại không có chút nào phong thái của cấp trên mà tự giác để tập hồ sơ trong tay ở bàn họp phía sau, dáng đứng thêm nghiêm chỉnh của một sinh viên chính quy, rất nghiêm túc nhìn lên bài giảng trên màn chiếu, bên tai là giọng nói du dương của sư huynh, đôi lúc pha thêm chút trêu đùa. Lúc này, Quý Hàng mới chợt nhớ đến truyền thống của Khoa Ngoại tim mạch là có giờ học ngắn trong giờ nghỉ trưa.

Trên màn hình là hình chụp cắt lớp vi tính có dựng hình mạch máu não (CTA – Computed tomography angiography), tiếng thảo luận khá sôi nổi. Quý Hàng hôm nay không mặc áo blouse trắng mà khoác bên ngoài áo chống gió, lần này bị sư huynh an trí ngồi bên cạnh, ánh mắt thâm thúy, mơ hồ đã có mấy phần nhẫn nại. Rốt cuộc, ở Nhan Đình An đã vô cùng kiên nhẫn dùng phong phú câu gợi mở mà cậu nam sinh vẫn không nắm được vấn đề, tính nóng nảy của Quý Hàng không nhịn được phun trào.

“Trừ cân nhắc đến tuần hoàn mạch vành, nồng độ NO (Oxit nitric) còn cần cân nhắc đến cái gì?”

“Vết rách ở nơi nào trên hình ảnh có thể giúp chẩn đoán rõ ràng?”

“Động mạch vành bên phải có vai trò thế nào?”

“Bài phân tích hai ca bệnh tử vong tại viện vào tháng năm năm ngoái không có xem? … Lúc này còn cho sử dụng thuốc chống đông máu?”

Thanh âm của Quý Hàng không lớn, âm điệu không cao nhưng mỗi một từ ngữ đều chuẩn mực làm người không khỏi sinh ra chút kiêng ky. Một lúc lâu không có thanh âm nào vang lên, căn phòng yên lặng như tờ, trố mắt nhìn nhau. Bên dưới dù sao không phải là nhóm người của Khoa Ngoại thần kinh đã sớm quen với loại khí thế hùng hổ kia, Quý Hàng lúc này mới ý thức được thái độ cứng rắn của mình không mấy thích hợp, đáng tiếc lúc này đã chậm…

Nhan Đình An dở khóc dở cười kết thúc buổi học, vỗ vai Quý Hàng, còn không chờ mọi người đi hết đã lên tiếng trấn an tiểu sư đệ đang có mấy phần chột dạ của mình.

“Ăn cơm chưa?”

Trứng, thịt băm, phô mai dưới sức nóng trong lò vi sóng hòa quyện vào nhau bốc lên hương thơm đánh thức cơn thèm ăn đang say ngủ. Quý Hàng cầm sẵn dĩa đứng chờ, ánh mắt chăm chú nhìn từng giây trên màn hình điện tử giống như sợ rằng chỉ sơ ý một chút con mồi trong miệng mình sẽ bị cướp mất.

Ánh sáng vàng trong lò vi sóng, làn khói nhẹ từ thức ăn trong hộp thủy tinh vừa được hâm nóng với hương thơm hấp dẫn… Những hình ảnh tưởng chừng theo thời gian sẽ bị quên lãng bất ngờ trong lúc không kịp phòng bị quay đầu trở về.

Cuộc sống của Nhan Đình An từ trước đến nay luôn rất có quy luật, dù chỉ có một mình cũng không hề qua loa lấy lệ, chỉ cần thời gian cho phép sẽ tự mình xuống bếp chuẩn bị bữa ăn. Bởi vì tính chất công việc, cơ hội để hai sư huynh đệ thật sự cùng ngồi xuống ăn cơm chung là rất ít. Thông thường là do ca phẫu thuật kéo dài, viết xong bệnh án đã trễ giờ, nhìn luận văn quá mệt mỏi, Quý Hàng sẽ tìm cớ chạy đến chỗ sư huynh “ăn cơm chùa”.

Nếu gần đây có biểu hiện tốt, sư huynh sẽ buông xuống công việc trong tay, vén tay áo lên làm một bữa ăn ngon thay đổi khẩu vị. Nếu biết chắc thế nào cũng bị mắng, Quý Hàng rất thức thời không dám ra yêu sách, một nồi mì, cho vào vài món lặt vặt còn trong tủ lạnh, thêm một chút gia vị đặc chế của sư huynh là đủ lên tinh thần… Một ký ức thực tế nhất, ấm áp nhất.

“Tiểu Viễn hẳn sẽ thích ăn.- Quý Hàng ngồi ở bàn trà, rút ra hai tờ giấy lót bên dưới hộp đồ ăn nóng hỏi.

“Sư huynh lần sau có thể để thêm nhiều hồ tiêu một chút.”

“Không biết tự làm sao?”

Nhan Đình An ngẩng đầu nói:

“Đi lấy nước uống.”

“Em ăn xong trước đã.”

Quý Hàng cúi đầu, ánh mắt nhìn chăm chăm hộp đồ ăn, bởi vì hai lần gia nhiệt mà miếng thịt gà hơi vàng một mặt. Mỗi cử chỉ, lễ nghi trên bàn ăn, tần số nhai nuốt thức ăn cùng ánh mắt thèm thuồng kia hoàn toàn không có chút cân xứng nào.

Bóng người tràn đầy bất đắc dĩ chỉ đành phải để viết xuống, đứng lên rót một ly nước ấm thả vào tay Quý Hàng. Chờ người ăn xong, uống hết nước mới lên tiếng chế nhạo.

“Em là cố ý đến phá sập lớp học của sư huynh? Hỏa khí lớn như vậy.”

Thức ăn mang đến cảm giác thỏa mãn làm Quý Hàng thiếu chút nữa đã quên đi tình cảnh lúng túng vừa rồi.

“Không nhịn được…” – Quý Hàng rút khăn giấy lau miệng, trong khẩu khí chứa mấy phần tính khí trẻ con.

“Bất quá, tính khí của sư huynh tốt hơn xưa rất nhiều, nếu là trước đây, thước đã sớm lấy ra.”

“Đừng có gắn thêm tội danh cho anh.”- Nhan Đình An cười, giọng nhẹ tênh như những hạt tuyết bên ngoài kia.

“Sư huynh không có thói quen tốt đánh học sinh.”

” Ừm, chỉ đánh sư đệ.”

Nhan Đình An ở Khoa Ngoại tim mạch nổi danh tính khí tốt, mọi bác sĩ nội trú, thực tập sinh đều mong muốn được cùng anh đi kiểm tra phòng, vào ca phẫu thuật. Các y tá trong phòng phẫu thuật gặp anh đều cười đến tít mắt. Nhan Đình An tuy kỹ thuật cực cao nhưng chưa từng bày ra dáng vẻ, cho dù lên tiếng dạy dỗ cũng không hề nặng nề, tàn khốc, chỉ có vài học sinh thân cận mới có cơ hội chứng kiến dáng vẻ ôn hòa kia thốt ra vài câu nặng lời.

Mọi người đều quy kết đây là loại khí chất nho nhã đặc trưng của những học giả đại tài. Có rất ít người chân chính hiểu rõ cảnh ngộ tuổi thơ của Nhan Đình An, càng không cách nào tưởng tượng anh sẽ bởi vì loại sai lầm nhìn như không hề quan trọng kia đối với người nào đó dùng roi mây, thước gỗ quất thẳng lên người. Dĩ nhiên vẫn với nét mặt ôn hòa, mỉm cười nói:

“Loại vấn đề tiêu chuẩn này còn trả lời không được, em không biết xấu hổ nói không nên bị đánh sao?”

Nhất định là muốn đánh… Trong miệng còn lưu lại mùi vị món ăn sư huynh làm, tự nhiên không nhịn được voi đòi tiên, mạnh miệng phàn nàn:

“Đối đãi khác biệt.”

“Khác biệt?”- Nhan Đình An thuận tay cầm lên bệnh án, có chút buồn cười phản bác:

“Nếu là Tiểu Viễn trả lời không được, em có thể nhịn không động thủ?”

Buổi sáng còn vì Tiểu Viễn trong lúc rửa dụng cụ làm văng nước lên mặt mình mà hung hăng khẽ tay năm roi, Quý Hàng lúc này lại có lòng tin đến mười phần nói:

“Nó không đến mức không trả lời được.”

Nhan Đình An khẽ lắc đầu, tầm mắt thu hồi về tệp bệnh án trong tay, ánh mắt thâm thúy không rõ ưu tư. Anh trầm lặng một lúc, sau đó lặng yên mỉm cười hỏi:

“Tối nay có rãnh rỗi?”

Tay phải Quý Hàng đáng đặt trên đùi có chút run, bàn tay đang nắm khăn giấy mềm nhũn.

Quý Hàng hơi ngước mắt, đứng bật người lên:

“Ừm, cần Tiểu Hàng đến sao?”

————————

Bình luận

Truyện đang đọc