AN CA KÝ VI TỪ

Trong lòng thầm đếm đến ba mươi, An Ký Viễn đã không giữ vững được lực đánh. Đau đớn làm cậu theo bản năng sẽ đánh nhẹ hơn nhưng rốt cuộc lại sợ anh nổi giận, nghĩ cậu trốn phạt, thế là roi kế tiếp liền đánh mạnh hơn để bù đắp. Lòng bàn tay đã sưng như bánh bao, mỗi một roi dù nặng nhẹ đều là sự giày vò.

“Nói!”

Thanh âm trong trẻo, lạnh lùng cắt ngang một roi đang chuẩn bị rơi xuống.

Ba tháng sống chung đã giúp An Ký Viễn hiểu rõ quy luật giáo huấn của anh hai, một tiếng này thốt ra, An Ký Viễn giống như bắt được rơm rạ cứu mạng.

“Em không nên nghe theo người nhà bệnh nhân mà làm ảnh hưởng đến phán đoán chuyên nghiệp, không nên tự mình quyết định rút nội khí quản mà không báo cáo với cấp trên, không nên không tìm anh hỏi ý kiến.”

Sắc mặt Quý Hàng dần trầm xuống, thanh âm nhận sai ngày càng nhỏ. Câu nói kết thúc, Quý Hàng lẳng lặng nhìn một lúc lâu, giơ tay lên vẫn cùng một động tác mang hàm ý tàn nhẫn ấy.

“Tiếp tục!”

“Anh!”- An Ký Viễn khàn giọng gọi, ánh mắt ác liệt làm mọi lời muốn nói đều nuốt trở vào bụng, An Ký Viễn rùng mình một cái, cậu dĩ nhiên không dám cầu xin tha thứ, chỉ đành nhỏ giọng lập lại một tiếng.

“Anh!”

Quý Hàng thật sự không muốn cùng đứa em nói nhảm, tiến lên một bước, đoạt lấy roi mây, đánh liền một lúc mười roi vào đúng vị trí sưng cao nhất trong lòng bàn tay.

An Ký Viễn đau thấu trời, không nhịn được phát ra tiếng rên nhưng cổ họng giống như đột nhiên bị người bóp nghẹn, thân thể co rút, mắt thấy tay trái sắp rơi xuống, vội vàng đưa tay phải ra nâng lấy cổ tay, bảo đảm giữ vững quy củ.

Quý Hàng đánh xong mười roi liền mở miệng hỏi:

“Đã quỳ bao lâu?”

Dáng vẻ xiêu vẹo, không đợi anh bắt bẻ, chính cậu cũng không nhìn nổi, An Ký Viễn liếc nhìn đồng hồ treo tường đáp lời:

“Hai tiếng rưỡi.”

Ánh mắt Quý Hàng liếc qua bàn tay trái không ngừng run rẩy, nhàn nhạt nói:

“Tại sao?”

“Cái gì tại sao?”– An Ký Viễn khiếp sợ ngẩng đầu, trong đầu viết nên một câu hỏi lớn.

Giọng của Quý Hàng tuy lạnh nhưng lại phảng phất mấy phần khí tức nóng bỏng.

“Cầm gia pháp quỳ suốt hai tiếng rưỡi… là tỉnh lại, là trừng phạt, hoặc là đầu gối cảm thấy quỳ rất thoải mái, anh muốn nghe một lý do.”

Một giọt mồ hôi lạnh từ tóc mai chảy dài xuống cằm, rơi vào cổ áo, An Ký Viễn nuốt nước miếng, không có gì chắc chắn đáp lời:

“Là tỉnh lại cũng là trừng phạt.”

“Chát”- Một roi bất ngờ quất xuống.

“Sai lầm của em, buổi sáng bàn giao đã phê bình xong, đứng trước cửa phòng làm việc đến trưa còn chưa đủ tỉnh lại, đó là năng lực có vấn đề, đáng đánh!”- Giọng điệu sắc bén, không chừa đường sống, An Ký Viễn cắn chặt môi, lại chợt ý thức ra mình vừa làm cái gì, lập tức ngước mắt nhìn chằm chằm anh.

Quý Hàng nhìn đứa em, roi còn chưa rời lòng bàn tay.

“Phạt quỳ, phạt thể năng, đánh như thế nào còn chưa đến phiên em có quyền xen vào, tự cho là đúng, tự quyết định trừng phạt, ở trước mặt anh dám bày vẻ, khoe tài tự ngược, càng đáng đánh.”

Lần này, so với lần trước đánh càng ác.

An Ký Viễn gắt gao cắn chặt răng, ngón tay hơi co lại, trong lòng bực bội gọi không thành tiếng, nhưng lần nữa mở mắt lại như không thấy rõ được người trước mắt.

“Tay duỗi thẳng!”

Thói quen tự mình hà trách, cả người biểu lộ kiêu ngạo, duy trì tư thế đầy tiêu chuẩn đến tàn nhẫn, dù bị bắt bẻ cũng không lộ ra uất ức. Quý Hàng nhìn đứa em, trong nháy mắt liền rõ ràng, nó thật sự rất giống mình. (Chịu thừa nhận rồi a!)

“Giơ hai giờ rưỡi gia pháp đổi lấy hai trăm năm mươi cái khẽ tay.”- Quý Hàng cười nhạt, dùng đầu roi mây nâng lên bàn tay cũng nâng cao giọng.

“Dựa theo lực độ của anh, còn ba mươi roi nữa sẽ rách da, chạm đến mô gân dưới da, năm mươi roi có thể tổn thương đến tổ chức thần kinh, bảy mươi roi phỏng đoán tổn thương đến xương ngón tay, không đến một trăm roi, em cũng đừng nghĩ đến còn sử dụng được bàn tay này…”

Quý Hàng giống như học sinh đang trả bài nói thao thao bất tuyệt, khóe môi nhếch lên có chút giễu cợt.

“An Ký Viễn, anh không cảm thấy đây là em đang tỉnh lại, chỉ cho rằng đó là sự tự phụ đến ngu xuẩn. Em nếu không muốn làm bác sĩ ngoại khoa nữa cũng không cần phức tạp như vậy, giao bảng tên ra đây, chúng ta sẽ không ai làm khó ai.”

“Anh!”- An Ký Viễn không thể tin ngẩng đầu, trợn tròn mắt đầy khiếp sợ. Nhưng ánh mắt của anh vẫn nghiêm túc, trầm lặng như mặt hồ sâu không thấy đáy.

Đây là Quý Hàng lần thứ ba từ khi bước vào căn phòng này gọi đầy đủ ba chữ “An Ký Viễn”, mỗi một lần đều là một quyết định cứng rắn như mũi dao nhọn đâm thẳng vào lòng. An Ký Viễn vẫn quỳ thẳng, thân thể cảm nhận chút lạnh giá run nhẹ, cổ họng như bị bóp nghẹn, hít thở không thông, tay đau đớn, lòng đầy chua xót.

Cậu biết mình làm sai nhưng nghe đến những lời như vậy làm sao có thể không thấy uất ức chứ?

“Không nói sao?”- Quý Hàng lạnh lùng nhìn.

Cách thật lâu, An Ký Viễn mới thốt ra được một câu.

“… Em không có.”

Quý Hàng cau mày, dùng roi mây chạm vào lòng bàn tay đã sưng cao hỏi:

“Không có gì?”

Một cái chạm nhẹ nhưng đau đớn đủ để kích thích mọi tâm tư đang che giấu. Giọng An Ký Viễn khàn khàn, cậu uất ức nhưng không hèn nhát, cậu kính sợ nhưng cũng có chính kiến của riêng mình.

“Tiểu Viễn làm sai, bị đánh, bị phạt đều thích đáng, chủ động mời phạt vì không muốn chọc anh tức giận. Nhưng đây là nghề nghiệp mà Tiểu Viễn xác định sẽ gắn bó cả đời, em không có không muốn làm, anh không thể nói em như vậy.”

——————-

Bình luận

Truyện đang đọc