AN CA KÝ VI TỪ

Cố Bình Sinh mắng người nhưng giọng điệu vẫn trầm bổng, đầy nhịp độ, so với lúc trong phòng họp truyền đạt khẩu hiệu nâng cao tinh thần còn sống động hơn rất nhiều. Quý Hàng bị mắng đến bật cười, anh rất muốn nói cho Cố Bình Sinh hiểu sự “nhẫn nại” của Nhan Đình An chính là anh trong suốt ba tuần lễ, mỗi ngày đều phải hoàn thành một bài phân tích ca bệnh, là mông vừa nhạt đi chút bầm tím lại lập tức bị nhuộm đỏ, là đầu gối mỗi lần đắp khăn nóng giảm sưng đều đau đến muốn bóp nát cả hai bàn tay.

“Trưởng khoa!”- Quý Hàng chậm rãi đè xuống nụ cười, nhắc đến chyện của An Ký Viễn vẫn khó tránh khỏi khơi lên mấy phần tức giận.

“Cậu ta là người mới mà phạm phải sai lầm lớn như vậy, làm sao không nên dạy dỗ. Mới vừa vào khoa vài tháng đã có lá gan lớn thế này, không sớm bóp chết từ trong trứng nước, sau này sớm muộn gì cũng sẽ gây ra đại họa.”

“Cậu ta quả thật đã phạm lỗi nhưng cũng đúng lúc đền bù. Sáng sớm hôm nay, bác sĩ gây mê còn gọi điện muốn tôi khích lệ bác sĩ trực cấp cứu tối qua, nói rằng cậu ta tuy trẻ tuổi nhưng thần thái vững trãi, lão luyện.”- Cố Bình Sinh nhíu mày nhìn Quý Hàng, giọng điệu thêm vài phần nghiêm nghị.

“Tôi biết cậu muốn tốt cho cậu ta nhưng cũng phải chú ý phương thức dạy dỗ a, để cho cậu thanh niên lớn tồng ngồng đứng trước cửa phòng làm việc cả ngày, cho dù cậu nhóc kia không cần mặt mũi nhưng cậu không phải không biết cậu nhóc đó họ gì, cậu đây là đang động thổ trên đầu thái tuế a.”

Quý Hàng hiếm thấy giở giọng đùa giỡn: “Nếu chỉ là đất thổ thì tôi chẳng cần bỏ nhiều tâm sức như vậy, chính là ngọc thô nên cần được mài giũa thật tốt.”

Cố Bình Sinh lắc đầu, khẽ thở dài: “Quý Hàng a, khi tôi bắt đầu dẫn dắt học sinh, cậu còn chưa ra đời, cả khoảng đời theo nghề này, học sinh mang sắc thái nào đều có thể gặp qua. Mặc dù mới ngắn ngủi mấy tháng, nhưng tôi cũng nhìn ra An Ký Viễn này thật sự là một hạt giống tốt, chứ không phải chỉ dựa vào là con của ai.”

Cố Bình Sinh nói đến đây lại ngừng một chút, nhìn chằm chằm Quý Hàng rồi nói tiếp: “Chuyện lần này nhìn bề ngoài là sự lỗ mãng đơn thuần, nhưng nguyên nhân sâu sa phía sau, cậu hẳn so với ai khác càng rõ ràng hơn đi.”

Quý Hàng sững sờ mấy giây, nhưng liền minh bạch, cúi đầu nhỏ giọng nói:

“Tôi biết.”

Quý Hàng dĩ nhiên biết.

Cố Bình Sinh là người lão luyện, ánh mắt nhìn người rất tinh. Giữa anh và Tiểu Viễn có huyết mạch ràng buộc không thể thay đổi, dù có mười bốn năm hời hợt, anh đối với nhất cử nhất động của đứa em trai đều biết rõ ràng, gần như là bản năng.

“Tôi biết mới càng phải nghiêm túc xử lý.”- Quý Hàng gật đầu, tông giọng tăng thêm mấy phần khí thế.

“Là bác sĩ thì nên có dáng vẻ của bác sĩ, cậu ta tốt nghiệp y học lâm sàng chứ không phải công tác xã hội, bất cứ lúc nào đều cần có sự phán đoán chuyên nghiệp, khi quyết định thực hiện một hành động nào đều phải tuân thủ quy định, tình cảm cá nhân vĩnh viễn phải đặt ở sau cùng.”

Dù biết phải đối mặt với xác suất thất bại cực cao vẫn cương quyết đánh một trận, dù phải gánh trên lưng tiếng xấu cũng không muốn người nhà bệnh nhân làm lớn chuyện. Cậu ta muốn lưỡng toàn, muốn giúp Quách Tinh đồng thời không muốn người nhà làm lớn chuyện, không cậu ta là muốn “Ba toàn”, thậm chí còn suy nghĩ không muốn liên lụy bất kỳ ai, cho nên căn bản không nghĩ sẽ thương lượng với ai cả.

Nói đến cuối cùng là không có sự tín nhiệm với cả Quý Hàng.

“Haiz!”- Cố Bình Sinh thở dài một hơi.

“Sự kiện Hoàng Anh, về đối ngoại xem như đạt được kết quả tốt, về đối nội thật ra là uất ức cho cậu, cũng làm cho An Ký Viễn chôn xuống tư tưởng.”

Quý Hàng thầm nghĩ từ đâu ra được loại kết luận này, hay là đánh ít đi vài cái, ngoài miệng chỉ nói vài lời khách khí với Cố Bình Sinh.

“Trưởng khoa nói quá lời, làm gì đến uất ức.”

“Được rồi, chuyện này chính cậu cân nhắc xử lý, không cần báo cáo.”- Cố Bình Sinh nhích lại gần Quý Hàng, ông nhìn ra Quý Hàng dù ngoài miệng không nói nhưng thật sự coi trọng An Ký Viễn.

“Cậu nhóc quy phục cậu đến đâu cũng là An thiếu gia, từ nhỏ được nuông chiều, da mặt khẳng định mỏng. Bây giờ là thời đại nào, ngày xưa cậu dạy dỗ Kiều Thạc cũng không ở trước mặt người ngoài động thủ.”

Quý Hàng trong lòng nói, học trò cùng em trai dĩ nhiên bất đồng, mở miệng nói có mấy phần ung dung cùng nghiêm túc:

“Tôi có động thủ, cậu ta cũng không dám nói gì.”

Cố Bình Sinh trợn tròn mắt, thay đổi đối tượng:

“Cậu nhóc Kiều Thạc gần đây cũng rất cánh cứng.”

Quý Hàng ngước đầu nhìn, ánh mắt nghi hoặc.

“Cậu nhóc kia thế nào?”

“Còn không phải là chuyện bệnh viện Tần Hải.”

Cố Bình Sinh nâng giọng: “Người bên Y vụ ngồi bên cạnh, mới chỉ hỏi cậu ta có nghĩ đến chuyện rời thành phố B để phát triển hay không, nhóc con nửa câu còn chưa nghe xong, cũng chưa biết đi chỗ nào đã thẳng thừng cự tuyệt rồi mượn cớ rời đi. Tính khí cũng không vừa.”

Bệnh viện Tần Hải là chi nhánh của bệnh viện B, cách thành phố B sáu giờ ngồi xe, hai giờ bay. Đây là bệnh viện cấp hai duy nhất của thành phố loại ba. Mấy năm trước cả nước triển khai chương trình nâng cấp hệ thống y tế, bệnh viện B và Tần Hải đã ký hiệp định kết nghĩa, cùng nhau xây dựng phát triển y tế tại thành phố nhỏ này, mỗi năm bệnh viện B sẽ điều chuyển một lượng nhân viên nhất định đến hỗ trợ chuyên môn. Quý Hàng vừa nghe liền biết, Kiều Thạc là bị chọn trúng.

Loại này cơ hội, có người mong chờ lại có người tránh không kịp. Quý Hàng là kim bài của bệnh viện B, loại chuyện trao đổi này tuyệt đối không đến lượt anh nhưng ít nhiều có nghe nói qua.

Người được chọn đi đại đa số đều là bác sĩ chủ trị hoặc là bác sĩ nội trú có thâm niên cao. Người nguyện ý đi là vì thành phố nhỏ thì sự cạnh tranh cũng nhỏ hơn, tài nguyên rải rác, lượng bệnh cũng khác xa. Một bác sĩ nội trú từ bệnh viện B khi qua đây cũng dễ dàng trở thành trưởng nhóm, cơ hội thăng tiến cũng dễ dàng hơn. Bởi vì được sự bảo trợ của nhà nước nên tiền lương mỗi tháng cũng cao hơn gấp đôi so với bệnh viện B, chính sách ưu đãi về nhà ở, xe cộ đi lại cũng vô cùng hấp dẫn. Người không muốn đi đại đa số là người đã có gia đình, cân nhắc đến chuyện vợ chồng xa cách, chuyện học tập của con cái liền không nỡ rời đi.

Giống như Kiều Thạc vừa độc thân lại không có bất kỳ vướng bận nào thế mà thẳng thừng cự tuyệt làm người bên Y vụ không khỏi kinh ngạc nhưng với Quý Hàng thì rất rõ ràng. Vì vậy, nét mặt Quý Hàng không có quá nhiều kinh ngạc, chỉ thuận miệng nhạo báng một câu:

“Nhóc con này cũng là thiếu thu thập.”

Cố Bình Sinh nhoẻn miệng cười, nghiêng đầu nhìn, đáy mắt sinh ra chút phiền muộn.

“Cậu nói xem, trước kia cậu cũng ương ngạnh không kém hơn hai tên tiểu tử này, sau đó làm sao lại bị Nhan Đình An thu phục?”

Nụ cười nhạt thoáng qua trên gương mặt Quý Hàng.

Thu phục? Anh nào có tư cách được sư huynh thu phục? Đó là nguồn ánh sáng đã soi rọi cuộc đời anh, cho anh sự ấm áp vô bờ.

Vậy chính anh thì sao, anh có đủ năng lực trở thành nguồn năng lượng rọi đường cho người khác hay không?

—————-

Bình luận

Truyện đang đọc