AN CA KÝ VI TỪ

“Hút thuốc?”- Kiều Thạc trợn to mắt như mắt mèo, nét mặt hoàn toàn không thể tin được.

“Làm sao có thể? Thầy hút thuốc sao tôi lại không biết?”

“Suỵt! Nhỏ tiếng một chút.”

Khoa bệnh vào buổi sáng vô cùng bận rộn, An Ký Viễn vốn không nguyện nhắc đến chuyện này, nhưng khứu giác nhạy cảm của Kiều Thạc đã đánh hơi được chuyện khác thường, cứ như con ong mật vo ve bên tai cậu, từ phòng bệnh đến phòng làm việc, từ phòng làm việc đến cả nhà vệ sinh.

“Tôi ban đầu cũng không dám tin nhưng theo phản ứng của anh không giống như bị hiểu lầm.”

“Anh Đình An động thủ?”

Bữa ăn qua loa, gò má hơi ửng đỏ, tiếng nói ngập ngừng, tay của anh Đình An giấu phía sau lưng… Nhưng vẫn thói quen tập thể dục buổi sáng, vẫn ăn đúng bữa, tư thế ngồi không khác biệt, thần thái nghiêm túc khi kiểm tra phòng… từng mảnh ghép nhỏ lẻ hợp lại thành một khối hoàn chỉnh, gần như không có một biểu hiện nào có đủ sức thuyết phục.

“Không biết.”- An Ký Viễn từ bỏ suy đoán.

“Bất quá, tôi lần đầu tiên thấy anh Đình An tức giận.”

Thật ra đừng nói đến An Ký Viễn, ngay cả Kiều Thạc cũng chưa từng thấy qua anh Đình An nổi giận với bất cứ chuyện gì. Cho dù là khoảng thời gian hai năm trước đó, là một Quý Hàng chưa thâm trầm nội liễm như hiện tại, luôn có thể tùy lúc lên giọng, vỗ bàn bộc phát tính khí, Nhan Đình An vẫn một bộ dáng hòa nhã, cầm tách cà phê mỉm cười, bỏ mặc mấy lời khó nghe vang vang bên tai, trong ánh mắt vẫn tràn đầy sự dung túng. Kiều Thạc thật sự có chút bận tâm. Đặc biệt là khi ca vi phẫu khối u mạch máu não này yêu cầu bác sĩ mổ chính phải thao tác hoàn toàn ở tư thế ngồi.

“Kiều Thạc!”- Giống như tiếng chuông báo động bất chợt vang lên bên tai, kéo Kiều Thạc đang ở trong những suy nghĩ vu vơ đến tận sao hỏa, trong nháy mắt trở về mặt đất, lý trí khôi phục, nhìn đến hoàn cảnh xung quanh, ánh mắt sắc bén chiếu đến làm cậu lạnh cả sống lưng.

“Thật xin lỗi!”- Nhận sai kiểu mất bò mới lo làm chuồng ở trong mắt Quý Hàng càng là đang tự tìm chỗ chết,

“Đúng hay không?”

“Thầy!”

Sắc mặt nghiêm nghị của Quý Hàng ẩn sau lớp khẩu trang. Ánh sáng từ chiếc đèn gắn trên trán càng soi rõ ánh mắt thâm trầm không rõ biểu tình nhưng thanh âm thốt ra lại vô cùng sắc lạnh.

“Tay!”

Ngón trỏ hơi dùng sức, điều chỉnh thước đo đến vị trí chuẩn sát, ánh mắt của thầy mới dời trở về ống kính hiển vi.

“Kết thúc ca phẫu thuật ở trước cửa phòng hít đất năm mươi cái cho tỉnh táo.”

Cảm giác ở trước cửa phòng phẫu thuật hít đất không dễ chịu chút nào nhưng Kiều Thạc vẫn vô cùng thức thời hiểu rõ trạng thái lơ đễnh vừa rồi đã chọc giận thầy, nào dám có chút uất ức nào, sự lo lắng có thể ngồi trên ghế làm phẫu thuật hay không có thể sẽ ứng nghiệm trên chính bản thân mình, vì vậy một chút tính khí cũng không dám bộc phát hay là thốt nên một tiếng nào.

Chẳng qua ngày vui luôn rất ngắn ngủi. Kiều Thạc vừa nghiêm chỉnh tập trung tinh thần vào ca phẫu thuật không quá một tiếng, điện thoại trong phòng phẫu thuật reo lên. Y tá tiếp điện thoại nói:

“Bác sĩ Kiều, phòng bệnh tìm cậu.”

“Giang sư huynh không phải đang ở trong khoa sao?”- Kiều Thạc hơi kinh ngạc, trong khoa đã có người trực ban, có chuyện dầu sôi lửa bỏng gì đến mức phải tìm đích danh cậu?

“Hình như không phải Khoa Ngoại thần kinh… là Khoa Điều trị theo yêu cầu lầu 8.”- Y tá cũng có chút ngờ vực nói.

“Bác sĩ Kiều còn muốn tôi nhắc nhở sao?”- Quý Hàng vẫn nhìn kính hiển vi, tạm dừng thao tác, hơi liếc mắt tỏ ý Kiều Thạc đi nghe điện thoại.

“Cái gì? Không nhìn thấy?”- Giọng có chút lớn làm vang động cả phòng phẫu thuật, bác sĩ gây mê đang cúi đầu nhìn điện thoại cũng bị giật mình, trượt đầu ngón tay, trong nháy mắt chỉ còn lại tiếng bíp bíp phát ra từ những thiết bị phẫu thuật hiện đại hòa nhịp. Hai tay Kiều Thạc vẫn bắt chéo trước ngực, nghiêng cổ áp tai vào ống nghe được giữ bởi nữ y tá thấp hơn cậu một cái đầu.

“Khi nào thì bắt đầu? Con ngươi thế nào? Còn phản xạ với ánh sáng không? GCS thế nào?”- Nữ y tá bên đầu dây kia dường như cũng cố sức để thốt nên lời, không gian yên tĩnh trong phòng phẫu thuật phơi bày cuộc trò chuyện thêm rõ ràng tràn đầy sự hốt hoảng

“Cái gì? GCS là cái gì?”

Kiều Thạc tức giận đến bật cười, bất quá nhớ đến y tá tại Khoa Điều trị theo yêu cầu rất ít có cơ hội tiếp xúc với những thuật ngữ chuyên môn của Khoa Ngoại thần kinh nên một lần nữa kiên nhẫn giảng giải.

“Ý thức còn thanh tỉnh sao? Tứ chi có cử động được không? Có nhức đầu hay không? Để bệnh nhân nằm yên không được di chuyển…”

“Kiều Thạc.”- Quý Hàng lên tiếng cắt ngang nói:

“Em đi xem một chuyến.”

“Dạ.”

Từ khi bước vào lâm sàng đã bắt đầu tập thành thói quen không suy đoán một cách chủ quan, trước khi đưa ra bất kỳ chẩn đoán nào cũng phải đích thân đi kiểm tra thực tế. Kiều Thạc ngẩng đầu nói:

“Thầy, thế còn ca phẫu thuật?”

Quý Hàng ngẩng đầu, thần sắc như cũ không có chút nào phập phồng, trong giọng nói nhưng nghe ra quá mức trịnh trọng,

“Có bất kỳ vấn đề, lập tức điện thoại cho thầy.”

Kiều Thạc cười, mi mắt cũng cong lên.

“Thầy yên tâm.”

—————————————-

Bình luận

Truyện đang đọc