AN CA KÝ VI TỪ

Đã là ngày thứ ba, An Ký Viễn nhìn cánh cửa thư phòng đóng chặt có chút xuất thần.

Cậu nếu như biết trước chuyện của Kiều Thạc e rằng, cũng sẽ không ở hai ngày trước cùng anh ầm ĩ đến muốn đoạn tuyệt quan hệ.

An Ký Viễn nghĩ đến ngày đó anh ở nhà anh Đình An giáo huấn cậu hành sự xung động, bất chấp hậu quả, nói cậu không đủ ưu tú, không khống chế được tâm tình, trách cậu không hiểu được tầm ảnh hưởng của danh xưng An gia tiểu thiếu gia này đối với bên ngoài.

Anh thật sự đã đúng.

Cậu không có được thần kinh cường đại như anh, trải qua cảm giác đau đớn bị học trò thân cận nhất phản bội vẫn như cũ có thể không phải làm lỡ công tác, vứt bỏ tâm tình của bản thân, suy nghĩ giải quyết vấn đề.

Cậu cũng thật sự không ngờ, ba bởi vì nguyên nhân đánh nhau vô cùng ngây thơ giữa mình và Kiều Thạc mà trực tiếp lên tiếng hủy diệt tiền đồ của sư huynh.

Cậu cũng đồng dạng không ngờ tới, chiều gió chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi đã bắt đầu khởi động, Kiều Thạc còn chưa chính thức xác định rời khỏi cương vị công tác, đã bắt đầu có chuyện bỏ đá xuống giếng, và tất cả đều nhất mực hướng về cậu vô cùng ân cần, bất luận đúng, sai, đối kháng đều là dễ dàng đổi thành những câu khen ngợi, khoác lác.

Đánh nhau, cậu quả thật có sai. Lấy danh nghĩa anh hai trách phạt ba mươi roi cũng không có oan uổng.

Thậm chí…

"Con là con trai của An Sinh ta, là con trưởng của An gia, bên ngoài làm sao một chút kiêng kỵ cũng không có? Chuyện lần này xảy ra cũng tốt, mượn sư huynh kia của con lập uy, sau này để bọn họ đều biết được người nào là không thể đụng đến."

Thậm chí, nếu như người đánh nhau với cậu không phải Kiều Thạc, chỉ là một bác sĩ nhỏ nhoi, không có một người thầy cường đại làm hậu thuẫn, quả đấm này của cậu có phải sẽ làm tiêu tan đi hơn mười năm gian khổ học tập của người ta.

An Ký Viễn không biết dùng tâm tình gì đi đối mặt ba, cậu hiểu được ba xem cậu như trân bảo, nhưng với anh thì sao, chuyện vặt vãnh a?

Không thể tự mình cứu sống con của mình, sự thật này làm cho người thừa kế của y học thế gia cảm thấy khó chịu sao? Khó chịu đến mức nếu muốn ông vận dụng tài nguyên của gia tộc đi che chở cho con của mình đều cần có sự trả giá.

Sự so sánh quá rõ ràng làm An Ký Viễn cảm giác mười bốn năm năm qua thật khó lý giải, quả nhiên chính mình quá mức vụng về, từ nhỏ bị cưng chiều, bị thiên vị, bị phủng ở  trong lòng bàn tay đến mức cảm thấy là đương nhiên, đắm chìm trong hào quang của An gia, thảo nào một thân đầy chính khí như anh sẽ không yêu thích mình.

An Ký Viễn từng chút bắt đầu hiểu được, anh làm rất nhiều chuyện, đều có đạo lý của anh.

Nhưng là…

Cậu đồng dạng cho rằng, nếu như giữa anh em hai người chỉ còn lại đạo lý đúng sai là chuyện vô cùng đáng buồn. Vậy cậu và anh chẳng khác nào như nguyên cáo và bị cáo xa lạ cùng nhau chờ quan toà phán xét.

Bên trong phòng, ngọn đèn u ám, hương trà thơm thoang thoảng

Nửa tiếng.

Hai tay Quý Hàng nâng tách trà có chút run nhẹ, anh căn bản không đến mức yếu ớt như vậy nhưng ba ngày qua ngủ không đến mười tiếng, thể lực suy yếu làm anh khó lòng có đủ tinh lực đi đối kháng tách trà nhẹ tênh kia.

Đại khái tiếng sành sứ va chạm làm An Sinh không vui, nhíu mày tiếp nhận tách trà nhưng không uống, chỉ nhẹ nhàng đặt trên bàn.

"Nghĩ kỹ rồi?"

"Ba muốn con nghĩ cái gì?"

Quý Hàng quỳ thẳng tắp, ánh mắt cứng cỏi, từ đáy lòng cảm thấy cực kỳ buồn cười.

"Chuyện của Kiều Thạc là ba xử lý không thỏa đáng. Về công, có vẻ là An gia bày tỏ chút tính khí; về tư, Kiều Thạc từ trước đến nay đối với Tiểu Viễn cũng không tệ, ba lại cho đứa nhỏ một tấm gương bất nhân bất nghĩa. Đã nhiều năm như vậy, phương thức giáo dục đứa nhỏ đều chưa từng tự suy xét, sửa lại cho đúng, một khi xảy ra vấn đề, không phải gia pháp thì là dùng quyền lực áp chế, ba đến cùng có hay không đang dùng tâm dạy dỗ Tiểu Viễn?"

Tách trà bị ném thẳng vào người Quý Hàng.

Chiếc nắp cứng rắn đập vào xương quai xanh, theo cánh tay vững vàng rơi rơi trên sàn được trải thảm, nước trà qua hơn nửa tiếng đã không còn quá nóng nhưng vẫn đủ tạo thành vệt đỏ trên cổ.

Quý Hàng nắm chặt tay thành quyền, vẫn bất động, chỉ có nước trà trên mặt tí tách rơi xuống.

"Đi ra ngoài quá lâu, quả nhiên ngay cả quy củ đều quên sạch."- An Sinh vỗ tay lên đùi, lên giọng.

“Con là muốn một lần nữa học lại nên như thế nào tôn trọng trưởng bối?”

Tôn trọng?

Quý Hàng càng nghe càng thấy khôi hài.

Anh hôm nay quỳ gối ở đây chỉ vì muốn cầu xin ba; anh ngày sau chính là vì hiếu đạo, là bởi vì ba đã săn sóc Tiểu Viễn hơn hai mươi năm. Bất luận là dùng phương thức gì, Quý Hàng cũng sẽ tận lực hồi báo.

Anh sẽ thực hiện nghĩa vụ của mình, sẽ cố gắng không để cho em trai bị kẹp ở giữa phải khó xử, anh sẽ ở những lúc cần thiết, vì An gia giữ chặt tài nguyên mà nhẫn nhục cúi đầu.

Nhưng mà ở trước mặt An Sinh, Quý Hàng không thể có sự tôn kính. Vào cái ngày của mười bốn năm trước, đứa nhỏ với một hơi tàn tuyệt vọng bỏ nhà ra đi liền từ bỏ hết thảy tôn kính đối với ba của mình.

An Sinh thu hồi ánh mắt, cũng không theo đuổi thái độ của Quý Hàng. Ông biết rõ cho dù có bức tử nó cũng không nghe được bất kỳ một câu tôn kính dễ nghe nào, vì vậy chỉ nói:

"Con bây giờ còn hùng hồn theo ba đàm luận vấn đề giáo dục Tiểu Viễn, con có tư cách gì, trước đây khi bỏ nhà đi cũng đã không cần đứa em trai này."

Quý Hàng hướng ánh mắt sắc lạnh, tính khí bị kích thích cũng không còn giọng điệu tôn kính gì.

“Con có cần đứa em trai này không cũng không đến phiên ba nói.”

An Sinh lại châm một tách trà khác.

An Sinh nghe khẩu khí nghiến răng nghiến lợi, nhàn nhạt cười, ôn tồn nhắc nhở.

"Đừng quên con đến đây là làm gì, đây là thái độ gì?"

Quý Hàng gắt gao vặn đầu chân mày, kìm nén trong lòng không vui.

"Ba ngày trước đã nói qua, là thái độ khẩn cầu. Ba có yêu cầu gì, cần con lấy cái gì để trau đổi, cứ việc nói.  "

Một nửa quần áo của Quý Hàng bị nước trà thấm ướt, trong miệng nói lời khẩn cầu nói nhưng lại không có mảy may yếu thế

An Sinh hớp một ngụm trà, động tác thanh thoát, trầm ổn, đặt tách trà xuống, Quý Hàng cho rằng muốn bị đánh, trong phút chốc xây lên một tầng phòng bị nhưng An Sinh chỉ là khom lưng véo nhẹ đầu gối anh một cái.

Không động vào còn có thể cắn răng kiên trì, An Sinh không biết sờ ở đâu, đau nhức từ xương tủy nhảy ra, mồ hôi lạnh chảy xuống, đau đến khó nhịn phát ra tiếng rên khẽ.

Lại chỉ nghe An Sinh nhàn nhạt nói một câu.

"Đứng lên, ngồi đi "

Quý Hàng cảm thấy kỳ quái, lại không do dự, trực tiếp nhéo bắp đùi đứng lên, hai tay nắm chặt kìm nén đau đớn kịch liệt.

Buổi chiều đứng phẫu thuật, hai cái đùi đã chết lặng đến không cảm giác, lúc thay quần áo mới tập trung nhìn thử, hai cái đầu gối đều là một màu Bordeaux.

Anh đảo mắt qua ghế mây bên cạnh, đôi mày nhíu lại, ngay cả chống tay vịn cũng không có, cắn răng ngồi xuống, hai chân run bật.

"Ba ngày này xem như là nghiêm phạt."- Từ nhỏ, chỉ cần để cho An Ký Viễn chịu một chút thương tổn, An Sinh tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho Quý Hàng.

An Sinh liếc mắt nhìn Quý Hàng ngồi vô cùng đoan chính. Ông không thể không thừa nhận, Quý Hàng mặc dù xa nhà nhiều năm nhưng so với An Ký Viễn, vẫn tràn đầy khí tức của con cháu thế gia, càng hiểu rõ vận dụng những ước định, lễ nghi giáo dưỡng này vào chuyện xã giao.

Nhưng điều An Sinh mong muốn, anh là một anh trai.

Là anh trai cho nên phải chiếu cố em trai, dưới bất kỳ tình huống nào, đều phải vô điều kiện giữ gìn và thiên vị.

An Sinh bổ sung: “Quản cho tốt học trò kia cho con, cũng tiện thể dạy cho con một bài học, hãy ngẫm lại nên đối xử với em trai như thế nào khi ở bên ngoài.”

Quý Hàng không cho là đúng, một không cảm thấy An Sinh có tư cách nghiêm phạt anh, hai không cho rằng ông ấy có lập trường can thiệp chuyện mình và em trai ở chung.

Anh cường điệu, một lần nữa nhấn mạnh tên mình.

"Quý Hàng tôi làm sao dạy học trò và em trai không cần đến An lão gia bận tâm. Tôi có dạy được hay không, cũng không đến lượt ngài đến bình phán."

Làn khói bay nghi ngút, nét mặt không phân rõ tâm tình.

Quý Hàng mặc áo sơ mi tối màu, ôm sát lồng ngực, dáng người rõ ràng cứng cáp. Trên mặt vẫn còn vươn nước trà chưa kịp lau.

"Kiều Thạc, phải đi. Con nếu kiên quyết như vậy, ba cũng không muốn làm Tiểu Viễn khó xử, có thể từ con chọn lựa."- An Sinh nâng mắt nhìn bộ dạng có chút chật vật của đứa con nhấn mạnh.

"Yêu cầu chỉ có một."

Mấy tháng trước, An Sinh từng cùng anh đề cập qua một yêu cầu giống hệt như vậy.

"Tiểu Viễn nếu đã đến khoa của con, từ nay về sau con phải xem nó là học trò thân cận nhất, mang theo bên người."

Lúc đó, Quý Hàng đã trả lời rất dứt khoát.

"Không có khả năng, làm học trò của con là nói thực lực, không nói đến huyết thống."

Mà giờ khắc này, anh càng không để ý đến đầu gối đau nhức, thình lình  đứng lên, lối đứng cao ngất không chịu gò bó, từng lời kiên định.

"Đây tuyệt đối không phải là yêu cầu mà con sẽ đáp ứng với ba, đây là  trách nhiệm và thương yêu của con đối với Tiểu Viễn. Tiểu Viễn ở bên cạnh con, con sẽ đem tất cả những gì tốt nhất của con dành cho nó. Sẽ dạy dỗ nó, sẽ yêu thương nó, sẽ vì nó tính toán sâu xa, cũng sẽ thay nó che gió che mưa. Anh em chênh lệch năm tuổi, nó còn tính trẻ con, con cũng chưa đủ thành thục, có mâu thuẫn cũng là chuyện bình thường, có xử lý bất công, không thỏa đáng, con sẽ tự mình tỉnh lại. Thế nhưng…"

"Cũng mời ba không cần lại nhúng tay can thiệp chuyện giữa con và Tiểu Viễn, ba không có tư cách, không có lập trường, càng không có năng lực nhìn về tương lai sau này."

————

Bình luận

Truyện đang đọc