AN CA KÝ VI TỪ

Khi Quý Hàng trở lại phòng bệnh, An Ký Viễn đã nâng đầu giường lên cao một chút, hai chân hơi co lên, đặt tập hồ sơ lên bắp đùi bắt đầu viết bệnh án.

Được xem là tư thế có thể tạm chấp nhận được nhưng trên trán An Ký Viễn cũng phủ lên một tầng mồ hôi lạnh.

Quý Hàng đứng phía sau khoanh tay đứng nhìn. An Ký Viễn không nhìn thấy biểu tình của anh nhưng lại cảm nhận được khí tức quen thuộc, giống khi đang làm bài thi có thầy đứng ở phía sau làm mình đều khẩn trương.

An Ký Viễn do dự một lát thì mở miệng gọi: “Anh!…Thầy!”

“Ừm.”- Quý Hàng hơi sửng sốt, thu hồi ưu tư, chỉ ngón tay vào một điểm trên mặt giấy nói:

“Đã viết biết bao bệnh án, chỗ nào cần chi tiết cặn kẽ, chỗ nào cần sơ lược ngắn gọn còn chưa phân biệt được, đến lúc này còn phạm vào sai lầm cơ bản này?”

An Ký Viễn không lên tiếng, vẻ mặt nói lên tất cả chua xót, đáng thương. Cậu nhìn chằm chằm trang giấy trước mặt, tay phải cầm viết liền đưa lên miệng, nhe răng cạ cạ.

“Bốp!”

Một cái tát vỗ mạnh vào mu bàn tay phải mắng:

“Phải đánh sưng cả tay phải mới an phận? Viết của bệnh viện không bẩn sao?”

An Ký Viễn cúi đầu mím môi, tay phải bị đánh buông thõng xuống. Đây vốn là ca bệnh ít có cơ hội tiếp xúc, mới vừa bị đánh còn làm phẫu thuật, bây giờ còn bị bắt bẻ cách viết bệnh án nói sao không thấy uất ức. Cậu còn nhớ anh nói cậu có thể uất ức nên cắn môi thật lâu rồi nói:

“Trước khi anh đến em còn thấy rất tốt.”

“Vậy a.”

Quý Hàng không chút do dự xoay người muốn rời đi.

“Vậy anh đi về.”

“Anh!”- An Ký Viễn đỏ mặt nhích người về trước, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu:

“Anh cũng đã đến rồi…”

Quý Hàng nhíu mày, kéo ghế ngồi xuống bên giường, cố ý nhìn đôi má ửng hồng một lúc lâu, tức giận hỏi ngược lại:

“Gọi thầy là gọi ai?”

Khóe mắt An Ký Viễn giật một cái, nhìn quanh bốn phía rồi thấp giọng nói:

“Không phải… em chỉ sợ ảnh hưởng không tốt lắm.”

“Nói em một câu liền nháo tính khí đuổi người đi, An thiếu gia còn biết sợ?”- Ánh mắt Quý Hàng chợt lạnh đi.

“Anh nhìn có ba đến làm chỗ dựa, em thật vui đi.”

“Anh biết em không có.”- An Ký Viễn quay đầu chu môi oán giận.

Cậu làm sao có thể vui, cậu không chịu đựng được nhất là nhìn anh bị oan ức như vậy, cái dáng vẻ không thuận không nghịch. Cậu không thích dáng vẻ này của anh, anh trong lòng cậu là yêu ghét rõ ràng.

Quý Hàng hướng thân người về trước, đưa bàn tay chạm vào ót đứa em vỗ nhẹ mắng:

“Mạnh miệng với ba chưa đã ghiền, còn đến chỗ anh thử gan?”

An Ký Viễn rụt đầu, thoáng do dự nói:

“Ba… chính là cái dáng vẻ kia, anh đừng để trong lòng.”

Quý Hàng cười khẽ, loại chuyện vì em trai mà bị trách mắng này An Ký Viễn có thể không nhớ rõ lắm nhưng Quý Hàng đã chẳng xa lạ gì, cũng đã sớm qua cái thời kỳ sẽ tổn hao tâm trí vì nó.

“Chuyện giữa ba và anh không liên quan đến em.”- Giọng điệu của Quý Hàng tăng thêm mấy phần trịnh trọng nhưng lại tỏ ra rất thản nhiên.

“… Giống như ba với em như thế nào sống chung không nên cân nhắc đến anh.”

An Ký Viễn nắm chặt góc chăn nhỏ giọng lầm bầm:

“Điều này sao có thể.”

Quý Hàng không tức giận, ánh mắt thản nhiên nhìn em trai, trầm giọng tỏ rõ lập trường:

“Ba nếu để ý đến em, em nên tôn trọng, không cần vì anh mà giận cá chém thớt với ba, giống như anh không nên vì sai lầm của ba mà giận cá chém thớt với em. Đối với ba, đối với em, đều là không công bằng.”

An Ký Viễn từng cho rằng sau này phải trải qua một chuyện kinh thiên động địa gì đó làm cảm động đến tận tâm can mới có thể khiến anh nhắc đến chuyện xưa. Nhưng hiện tại nhìn anh bình tĩnh, thản nhiên nói ra những lời này, hố sâu trong lòng như đã bị chọc thủng cho phép những luồng sáng ấm áp tỏa sáng đến rực rỡ chói mắt.

Quý Hàng không có nói xin lỗi, thậm chí thời điểm nói ra những lời này, trừ chút tâm tình vừa phiền muộn ra, không hề có sự sợ hãi, bất an nào. Nét mặt mà anh đối diện với em trai cũng là sự kiên định nhất từ trước đến nay.

An Ký Viễn đã quên mất lúc ấy mình có phản ứng gì, có lẽ là trợn mắt há hốc mồm đi. Cậu ngây ngẩn đến mức quên cả chất vấn anh tại sao biết rõ không công bằng mà vẫn đối xử với cậu như vậy?

Nhưng nếu anh thật sự hỏi ngược lại cậu nên đối xử như thế nào, cậu chắc chắn một tiếng cũng không thốt ra được, tiếp đó có thể òa khóc đến trời long đất lở.

An Ký Viễn hoàn toàn không muốn.

———————-

Bình luận

Truyện đang đọc