AN CA KÝ VI TỪ

An Ký Viễn thật sự có chút hối hận khi đã chọn lựa xuất hiện trong một thời khắc vô cùng lúng túng.

Nhưng cậu càng hối hận khi còn chưa kịp nép mình nghe xem hai người ở dưới lầu đang nói cái gì thì đã xuất hiện trong tầm mắt của họ.

Không khí trước mắt quá mức xa lạ, có chút căng thẳng của cuộc chiến cùng sự trầm tĩnh đang che giấu đi con sóng ngầm phía dưới.

“Anh!…”- Cậu dùng tay che đi điện thoại, thấp giọng gọi, ánh mắt ngẩn ngơ bắn giữa không gian khó hiểu lúc này.

“Anh Đình An!”

Quý Hàng đứng ở bên cạnh ghế sô pha, trên gương mặt phủ một lớp mồ hôi mỏng, ánh mắt có chút đỏ nhìn thẳng về hướng chân cầu thang, An Ký Viễn đột nhiên có chút cảm giác muốn cúi đầu nhận sai.

“… ”

Nụ cười của anh Đình An làm cậu nâng lên chút tinh thần, đưa điện thoại hướng về phía anh, chân như bị dán chặt bởi keo 502, nói thế nào cũng không muốn bản thân bị cuốn vào trận cuồng phong đang hiện hữu trước mắt.

“Cố Trưởng khoa tìm.”

“Có chuyện gì?”

Sắc mặt anh lạnh đi mấy phần.

An Ký Viễn không thể nói ra cái cảm giác xa lạ đến từ đâu nhưng cậu nghe ra được thanh âm của anh có chút không giống trước đó, nó giống như vừa bị cảm mạo nghèn nghẹn, hoặc giống như cảm giác khi vừa mới làm răng xong, có chút co cứng.

An Ký Viễn bị dọa sợ, quay sang anh Đình An muốn cầu cứu mới phát hiện ra anh ấy vẫn luôn để tay ở phía sau lưng.

Tựa như bị một tia sấm chớp giáng xuống, An Ký Viễn thu hồi ánh mắt nói:

“Nói là hội chẩn liên khoa.”

Bất luận là cấp cứu hay là hội chẩn thông thường vẫn phải tuân thủ theo trình tự. Quý Hàng cũng không phải loại người giáo điều cực đoan cổ lỗ sĩ, nhưng ở trong lòng anh, du di, vận dụng linh hoạt cùng với coi rẻ quy tắc vẫn có giới hạn rõ ràng.

Chẳng qua, anh không còn là thiếu niên tuổi đôi mươi huyết khí phương cương ngày xưa, dù trước đó còn giống như đứa trẻ nhỏ tràn đầy uất ức, từng cơn gió lạnh mang theo bông tuyết trắng xóa quật trước mặt kéo lý trí anh trở về rất rõ ràng.

Vì vậy, vừa bước ra khỏi thang máy đã gặp ngay Cố Bình Sinh đang rất sốt ruột đứng chờ cũng không có gì quá kinh ngạc.

“Quý Hàng, cậu cuối cùng cũng xuất hiện.”-  Đẩy gọng kính lên trên, nếu không phải đã lớn tuổi, nhất định sẽ kèm theo một cái ôm hôn thắm thiết.

“Tôi nói cậu làm sao không nghe điện thoại a, từ trước đến nay đều không có chuyện này, ngay cả hai ba giờ sáng cũng không để chuông reo quá năm lần.”

Đây cũng là rất nhiều năm sau, An Ký Viễn mới hiểu lý do vì sao anh hai và chị dâu phần lớn đều ngủ riêng. Có ai đó mỗi lần bị phạt nặng, nửa đêm vì cơn nhói đau chợt bừng tỉnh, nhìn thấy mép giường trống trơn liền theo thói quen bấm gọi một dãy số quen thuộc, dẫu cho chẳng bao giờ nghe được một câu nói ôn hòa nào.

Cho nên, khi Quý Hàng thấy điện thoại trong thư phòng bật sáng mười mấy thông báo cuộc gọi nhỡ của Cố Bình sinh, bất luận có nguyên nhân hợp lý hợp tình đến mấy, đó cũng là sai lầm mà anh tuyệt đối không nên phạm phải.

“Thật xin lỗi Trưởng khoa, là vấn đề của tôi.”- Quý Hàng cúi thấp đầu nói.

Nhưng lời xin lỗi thẳng thắn cũng không làm giảm đi sự kinh ngạc của Cố Bình Sinh lúc đó.

“Cậu sao lại ở cùng An Ký Viễn? Đã tối thế này, người về nhà an toàn sao?…”

Quý Hàng rốt cục phải dừng bước, nghiêm túc đổi chủ đề.

“Người bệnh đang ở đâu?”

“Ở phòng họp a.”- Cố Bình Sinh nhìn bộ dạng đầy phong trần của Quý Hàng nói.

“Cậu đi thay quần áo đi, bộ dạng gì thế này? Mắt làm sao đỏ như vậy? Cậu nhìn tôi như vậy làm gì, muốn ăn tươi nuốt sống?… À… mà sao mặt cũng đỏ…”

Gọi là “Hội chẩn liên khoa” lại không ở phòng cấp cứu hay phòng bệnh, mà là phòng họp, sắc mặt Quý Hàng không khỏi trầm xuống, ánh mắt nhìn Cố Bình Sinh cũng có mấy phần lạnh đi, dĩ nhiên đã quên mất dấu tay trên mặt mình.

Cho đến khi bị Cố Bình Sinh với kinh nghiệm lâm sàng hơn nửa đời người cùng sự nhạy cảm nghề nghiệp ngửi ra sự khác thường, Quý Hàng mới vội quay đầu đi, thu hồi mọi cảm xúc.

“Không cần, đi xem người bệnh trước.”

Tuyên bố không cần của Quý Hàng dĩ nhiên không qua được Cố Bình Sinh, bị người cứng rắn đuổi về phòng khoác lên áo blouse trắng, đeo bảng tên, chỉnh trang quần áo tươm tất như đi tham dự hội nghị toàn quốc mới chịu thả người đến phòng họp.

Khi mở cửa ra, nhìn thấy thế trận trước mắt, cả người Quý Hàng liền toát ra sắc thái lạnh lùng, màu áo blouse trắng tinh khiết nhẹ nhàng cũng không ngăn nổi khí thế nghiêm túc đầy ác liệt.

“Cót két!”

Bầu không khí trong phòng bị cắt đứt, mọi ánh mắt đều hướng về phía Quý Hàng, có chăm chú, có tò mò lẫn cả chút kinh ngạc.

Chỉ có Kiều Thạc ngồi ở trong góc thấp thỏm đứng bật dậy, chân ghế va chạm vào mặt sàn tạo nên thanh âm có chút quái dị, cậu nhỏ giọng gọi một tiếng.

“Thầy!”

“Quý Phó khoa đến rồi a, mau ngồi xuống”- Viện trưởng vẫy tay, chỉ về hai chỗ trống phía đối diện mình.

Quý Hàng vẫn đứng bất động, ánh mắt quét một vòng bàn họp chính là Viện trưởng, Viện phó, Trưởng ban Y vụ, Trưởng khoa gây mê, chỉnh hình,… còn có một người dường như là bộ trưởng y tế đã gặp ở một hội nghị nào đó. Cuối cùng, tầm mắt anh lại dừng trên người Kiều Thạc.

Trong miệng vẫn sưng lên đau điếng, vốn là một người kiệm lời, nhất tự thiên kim, khí chất không giận tự uy liền mang đến cảm giác áp bức bao trùm.

“Em ở đây làm gì?”

“Em…”- Thường ngày không sợ trời không sợ đất, đối với Trưởng khoa còn không có mấy quy củ nhưng đang ở trong một thế trận hoành tráng như thế này, Kiều Thạc cũng khó tránh khỏi bị ép đến không thở nổi, huống chi… điều cậu quan tâm nhất lúc này chính là người thầy đang nắm đại quyền sinh sát của bản thân mình trong tay.

“Thầy, hôm nay là em trực ban.”

Giống như nhìn trước mặt là một mặt biển tối đen tĩnh lặng nhưng nếu nhìn kỹ hơn chính là từng cơn sóng cuồn cuộn liên tục nhấp nhô, thật sự chỉ còn thiếu nên cấm thêm một cái bảng cảnh báo “nguy hiểm” để gây sự chú ý.

Mỗi một chữ Quý Hàng thốt ra đều mang theo lệ khí.

“Em ở chỗ này, làm gì?”

———

Mẹ ruột Trứng bùn nhắc nhẹ một câu:

“Bộ dáng này thầy cậu có thể tùy tiện trêu chọc sao? Còn không mau chạy đi!!!”

Bình luận

Truyện đang đọc