AN CA KÝ VI TỪ

Tiệm lẩu đông đúc, tiếng chén đũa va vào nhau, tiếng cười nói, trò chuyện rôm rả hòa với tiếng nhân viên phục vụ gọi lên món, không gian mờ ảo, có phần nóng bức do làn hơi bốc cao từ những nồi lẩu đang sôi sùn sụt.

Nhưng thanh âm của Nhan Đình An lại đặc biệt khuếch đại bên trong tai,  Quý Hàng dường như cảm thấy thế giới xung quanh đều yên lặng.

“Đang dùng cơm sao?”

Ngón cái và ngón trỏ của Quý Hàng chà sát mạnh vào quần, nét mặt như thường lệ trầm tĩnh lại khó che đậy mấy phần kích động.

“Dạ, sư huynh…”

Hạ Đông, Kiều Thạc, An Ký Viễn đồng loạt buông đũa xuống. Rõ ràng là một người vô cùng ôn hòa nhưng chỉ là thông qua điện thoại mà khí thế vẫn làm cho tất cả đều không dám lỗ mãng.

“Thật nhiều người?”- Giọng điệu của Nhan Đình An không có gì đặc biệt nhưng câu hỏi tỏ ra sự thận trọng.

“Thuận lợi nói chuyện sao?”

Quý Hàng nói nhỏ chờ một chút, vẫy tay ra hiệu cho ba người đang ngơ ngác nhìn mình cứ tiếp tục ăn, còn mình thì bước nhanh ra khỏi tiệm lẩu, đi vào một hẻm nhỏ vắng người bên cạnh.

“Sư huynh.”

“Hình như anh ngửi được hương vị lẩu a?”- Giọng nói mang theo tiếng cười khẽ của Nhan Đình An làm Quý Hàng thoáng buông lỏng tâm tình, mặc dù lời này không giống lời mở đầu giữa hai người đã hai năm không hề có liên lạc.

Quý Hàng dựa lưng vào vách tường xi măng xù xì có chút đau. Tay trái đút vào túi quần, ngẩng đầu nhìn bầu trời, tâm trạng phá lệ yên tĩnh.

“Em không có ăn cay…”- Quý Hàng đột nhiên thấy lòng có chút chua xót, hít sâu một hơi tiếp tục câu đang nói dở.

“… cũng không uống rượu. Em rất tốt, sư huynh yên tâm.”

Mặt tường đối diện loang lổ vết rêu xanh, nhìn ra phía xa là dãy đèn đường theo phong cách cổ xưa, phảng phất làm người muốn ngủ gật. Nhìn lâu, mí mắt có chút nặng.

Nhan Đình An một chút mặt mũi cũng không cho: “Anh lúc nào nói lo lắng?”

Quý Hàng thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bên kia của sư huynh, nhất định là nét mặt đầy nghiêm túc lại có phần ôn hòa, nụ cười nhẹ để lộ đồng tiền, hết lần này tới lần khác làm người không đoán được tâm tình.

Trong lòng Quý Hàng thoáng chốc như ngũ vị tạp trần, suy nghĩ miên man như mạng nhện, rắc rối phức tạp.

Từ trước đến nay phong thái quyết tuyệt, lão luyện như Quý Phó khoa hơn nửa ngày mới thốt được ra một từ.

“Ừm.”

Nhan Đình An yên lặng chờ đợi. Quý Hàng lại tựa như giương mắt liền nhìn thấy được ánh mắt sâu lắng kia đang rất bình tĩnh dò xét cậu.

“Không vui?”

Lần này, Quý Hàng không có chút do dự nào, không hề như bị sư huynh nói trúng tâm tư mà cảm thấy ngượng ngùng, thậm chí hơi nhíu mày đáp.

“Không vui.”

“Tiểu Viễn rất khó dạy?”

Đối với vấn đề này, Quý Hàng im lặng một lúc lâu. Bàn chân không ngừng chà sát vào nền đá xanh dưới chân.

“Cũng không phải. Nó rất tốt, so với em lúc trước tốt hơn nhiều, không cứng đầu, quật cường đến vậy.”

Rất cẩn thận nghe mới có thể nghe ra tiếng cười của người bên kia.

“Em cũng rất tốt.”

Luôn muốn nghe được tán dương, nhưng trong lòng không hề có sự vui sướng như mong đợi mà thoáng lên một mảng chua xót.

“Sư huynh. Thật xin lỗi.”- Quý Hàng hít sâu một hơi, thận trọng nói ra từng chữ, cả người phủ đầy sự áy náy.

“Thật xin lỗi.”

Phía bên kia, Nhan Đình An sửng sốt một lúc lâu, mở miệng lần nữa giọng điệu mang theo sự nghiêm túc.

“Là vì hai năm đầu cùng anh quật cường, hay bởi vì hai năm chưa từng gọi một cuộc điện thoại?”

Quý Hàng hung hăng cắn môi: “Đều có.”

Nhan Đình An thu liễm vui đùa nói:

“Trạng thái hôm nay không đúng. Câu xin lỗi này anh không chấp nhận.”

Quý Hàng cắn chặt môi như muốn nặn ra một giọt máu. Anh thậm chí có thể nghe tiếng tim mình đập nặng nề.

“Dạ, sư huynh, em biết.”

Dưới ánh đèn lờ mờ, không có người bước đi vội vã, không có tiếng cười nói rôm rả, chỉ còn một sự tĩnh lặng.

Gió đêm thổi luồn qua hẻm nhỏ, tiếng lá xào xạc hòa trong tiếng nói vang vang của Nhan Đình An.

“Trừ cái câu muốn ăn mắng kia thì không có gì khác muốn nói sao?”

Cho dù Nhan Đình An trở nên nghiêm túc, Quý Hàng vẫn như cũ hơi rụt rè. Nhưng anh biết rõ, sư huynh ở đầu bên kia dù ở bất kỳ thời khắc nào đều giữ lại một chút tín nhiệm, chẳng qua một tiếng “Sư huynh” liền giúp Quý Hàng tháo xuống bộ mặt kiên cường, xóa đi tâm thần bất an. Không cần lời đặc biệt gây khó dễ cũng không cần lời quan tâm sâu sắc.

Quý Hàng trầm mặc hai ba giây, trong thanh âm mang theo chức trách nghề nghiệp,không cho phép do dự.

“Sư huynh có phải nhìn thấy chuyện trên mạng?”

“Ừm.”

Không có truy hỏi, không có trách cứ, càng không cần giải thích. Thanh âm trầm ấm của Nhan Đình An, dù cách điện thoại đều cảm nhận rất rõ ràng.

“Uất ức sao?”

—————-

Bình luận

Truyện đang đọc