AN CA KÝ VI TỪ

Quý Hàng giáo huấn Kiều Thạc cho đến bây giờ đều chưa từng có phạt quỳ, cho dù thỉnh thoảng lúc bị đánh sẽ cần đến tư thế quỳ nhưng tuyệt đối không phải khuất nhục, càng không cần nói đến phải quỳ xuống trước mặt ai đó.

Kiều Thạc nhìn bộ dáng cúi đầu ẩn nhẫn của thầy, tay nắm chặt thành quyền đến phát đau. Nhưng dù cậu có xung động đến mấy cũng đã là thanh niên trưởng thành 25 tuổi, thói quen quan sát sắc mặt để sinh tồn nói cho cậu biết đây là chuyện gia đình của người ta.

An Ký Viễn nhìn Kiều Thạc đứng bên cạnh đang rất kiềm chế bản thân, vội tiến lên hai bước nói:

“Ba, anh hai hiếm thấy mới trở về một lần, sao lại như vậy?”

Khóe miệng Quý Hàng mơ hồ xẹt qua một nụ cười châm biếm. Dù duy trì tư thế như vậy nhưng trên người không hề tìm được một tia khuất nhục nào,  cho dù quỳ cũng là vững trãi như thái sơn, không chút hèn kém, ánh mắt đầy kiêu ngạo.

Thanh âm của Quý Hàng rõ ràng, vững vàng giống như khi đứng bảo vệ luận án nghiên cứu trước hàng ngàn người, tỏa ra khí thế nắm vững thế cục trong tay.

“Chuyện ba nói, con không thể đáp ứng.”

An Sinh không nâng mí mắt, chăm chú rửa trà cụ nói:

“Vậy thì cứ quỳ cho đến khi có thể đáp ứng.”

“Ba!”- An Ký Viễn cả kinh gọi, vừa muốn nói thêm lại bị cảnh tượng tiếp theo làm run sợ đến nói không thành lời.

Quý Hàng cúi đầu mỉm cười, đột nhiên nâng lên đùi phải, trụ vững chắc bật người đứng thẳng lên.

An Sinh trợn tròn hai mắt, quăng mạnh chén trà đổ đầy nước sôi trên mâm gầm lên:

“Càn rỡ!”

Quý Hàng thu hồi nụ cười, lạnh lùng đối mặt nói:

Thiên địa quân thân sư ( trời, đất, vua, người thân, người thầy), tôi quỳ xuống trước mặt ông là vì trong thân thể này chảy cùng dòng dòng máu với ông chứ không phải vì kính trọng ông, điểm này ông tốt nhất nên hiểu rõ ràng.”

An Sinh nhấc chân đá vào ống quyển Quý Hàng, tiếng vang làm người nghe không khỏi run rẩy nhưng Quý Hàng vẫn đứng bất động.

An Sinh chỉ thẳng ngón tay run run vào mặt Quý Hàng nói:

“Cậu còn biết mình chảy dòng máu của An gia, đem Tiểu Viễn mang theo bên người dạy dỗ không phải là nghĩa vụ của một người anh trai hay sao?”

An Ký Viễn giật mình, thiếu chút đứng không vững, lui về sau một bước, vừa bừng tỉnh muốn lao về trước lại bị Kiều Thạc kéo lại.

Kiều Thạc nhìn An Ký Viễn lắc đầu.

Cậu rất hiểu thầy, dĩ nhiên biết rõ người kiêu ngạo như thầy sẽ không muốn em trai ra mặt thay mình giải vây.

Ý tứ trong câu nói của An Sinh, cả ba người đều hiểu rõ. Đem An Ký Viễn mang theo bên người tự mình dạy dỗ so với thả ở tổ A làm một bác sĩ nội trú thấp năm bình thường là khác biệt một trời một vực.

“Căn bản là hai chuyện khác nhau. Trên người chảy dòng máu của An gia, thật đáng tiếc y học hiện đại cũng không có cách nào thay đổi. Tiểu Viễn, nếu đã theo học đại học y khoa, thi bác sĩ nội trú thì theo lý không nên có bất kỳ đặc thù chiếu cố nào.”

An Sinh đột nhiên chỉ vào Kiều Thạc hùng hổ chất vấn:

“Vậy cậu ta thì sao? Cậu dám nói cậu ta không có đặc thù chiếu cố?”

Thanh âm của Quý Hàng vẫn trầm ổn như cũ ổn, ánh mắt không chút tị hiềm, thẳng thắn nhìn An Sinh.

“Không phải chiếu cố, là dạy dỗ. Nếu lấy thân phận học trò, vậy thì không phải ai cũng có thể.”

Lòng An Ký Viễn chợt đau nhói, tứ chi cứng đờ.

An Sinh nhướng mày, ngón tay run rẩy không che giấu được tức giận:

“Cho nên cậu liền tìm một đứa trẻ không chút liên quan gì để nhận làm học trò?”

Ánh mắt Quý Hàng lúc này lạnh lùng đầy kiên định.

Kiều Thạc cho đến bây giờ chưa từng thấy thầy có thần sắc lạnh lùng đến vậy, so với thần thái bá đạo trên bàn mổ cũng bất đồng, cả người giống như một tảng băng lạnh trôi hờ hững.

“Ông nếu như không hoan nghênh, tôi lập tức dẫn Kiều Thạc rời đi là được.”

An Sinh giận đến đến phát run, vỗ mạnh xuống tay vịn gầm lên:

“Buồn cười! Cậu cho rằng không lấy họ An nữa thì sẽ không liên quan sao? Cậu dù có hóa thành tro đều là ma nhà họ An.”

Một nụ cười khinh miệt thoáng qua trên mặt Quý Hàng.

“Ông yên tâm, chỉ cần ông bớt nói với tôi những yêu cầu vô lý kia, công ơn nuôi dưỡng 14 năm trước tôi đều sẽ báo đáp tất cả. Đến khi ông trăm tuổi, trách nhiệm, nghĩa vụ nên có tôi đều sẽ không thiếu.”

Quý Hàng lúc nói những lời này vẫn là nét mặt rất bình thản nhưng không có ai biết là hàm răng anh đang cắn chặt, tay bấu lại thành nắm đấm.

Thật giống như trong tay đang cầm một lưỡi dao sắc bén, từng chút một cắt lên người mình, máu tươi chảy đầm đìa.

An Sinh không lên tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm Quý Hàng, cổ đã hằn lên gân xanh, loáng thoáng còn thấy được mạch đập đang nhảy lên.

Quý Hàng ngẩng đầu, nhìn qua An Ký Viễn đã hốc mắt đỏ au nói:

“Đi thư phòng, anh có chuyện cần hỏi.”- Rồi sau đó quay qua Kiều Thạc, giống như bị rút đi tất cả khí lực nhẹ giọng:

“Tiểu Thạc, cùng thầy lên phòng.”

———————-

Kiều Thạc nhìn gương mặt thầy đầy mệt mỏi, tựa người trên sô pha, lòng đều thắt lại.

“Phòng của thầy thật lớn a.”

“Thì ra thầy khi còn nhỏ thích chơi mô hình, những thứ này đều là thầy  làm sao? Còn nhỏ đã khéo tay như vậy.”

“Đây đều là sách thầy đọc khi còn nhỏ sao?”- Kiều Thạc lật lật những trang sách có chút cũ kỹ lẩm bẩm.

Kiều Thạc tiện tay lật một quyển tập: “Thầy khi còn nhỏ viết chữ cũng không đẹp mấy còn nói em.”

Quý Hàng bị chọc cười nói: “Em nghĩ mình bây giờ vẫn còn nhỏ, quyển tập em cầm là thầy viết khi bốn tuổi.”

Kiều Thạc nhịn đi tức giận, nghe tiếng mắng quen thuộc mà lòng thoáng nhẹ đi.

Trên bàn sách có một khung ảnh, Kiều Thạc không hề nghĩ ngợi cầm lên, nhưng khi ánh mắt dừng lại không đến ba giây liền lập tức hối hận, muốn làm bộ như không có việc gì liền nghe thầy nói:

“Đó là mẹ thầy.”

Kiều Thạc nhìn khóe miệng thầy cong lên một nụ cười thật ấm áp.

Trong ảnh là đứa trẻ chỉ khoảng 4, 5 tuổi được ba ôm trong lòng cười khanh khách, bên cạnh là một cô gái trẻ với nét mặt rất hiền hậu.

Đây là lần đầu tiên Kiều Thạc nhìn thấy hình ảnh mẹ của thầy, cậu biết mẹ thầy mất sớm, đó cũng là tử huyệt của thầy.

Kiều Thạc đặt khung ảnh xuống bàn, bước đến sô pha ngồi cạnh thầy.

Quý Hàng nhấc chân đá một cái: “Không nháo tính khí nữa?”

Kiều Thạc biết cậu mấy ngày trước là cố ý hời hợt xa cách nhưng hiện tại thật sự không có hay đúng hơn là không biết trong lòng mình cảm thấy thế nào, bĩu môi nói:

“Em không có.”

Quý Hàng cười nói: “Vậy em hiện tại cảm thấy thầy rất đáng thương.”

Kiều Thạc nghiêng đầu trợn mắt nhìn, không lên tiếng.

“Không có gì, sau này đối với thầy tốt một chút, ít phạm sai lầm chọc thầy tức giận là được.”- Quý Hàng trêu chọc

Kiều Thạc bĩu môi nói: “Em không phải học trò của thầy, không phạm sai lầm thì thầy làm sao dạy dỗ em.”- Hai từ học trò và dạy dỗ đều được cậu cố ý nhấn giọng.

Quý Hàng nghiêng đầu nhìn Kiều Thạc, vẫn giữ nguyên ý cười, giọng điệu trịnh trọng hơn.

“Ba thầy tức giận nói cái gì đó, em đừng để trong lòng.”

Kiều Thạc vốn không hề để ý đến.

Quý Hàng tồn tại như một vị thần. Kiều Thạc lấy thân phận gần gũi như vậy đi theo thầy suốt 6 năm thật khiến nhiều người nhìn đỏ con mắt. Trong suốt thời gian ấy, cậu đã nghe không biết bao nhiêu lời đàm tiếu, làm sao có thể chỉ vì mấy câu nói ngày hôm nay mà hoài nghi tất cả. Chỉ là, chuyện hôm nay lại có liên quan đến thân tình máu mủ ruột thịt của thầy làm cậu quả thật có một chút để ý đến.

Nhưng để ý thì để ý, Kiều Thạc không phải loại người nhỏ mọn, huống chi An Ký Viễn cũng không giống trẻ con hư đốn.

“Thầy, cậu ấy dù sao cũng là em trai của thầy, thầy có thể đừng quá hung dữ đến vậy.”

Quý Hàng khẽ thở dài, từ chối cho ý kiến, đột nhiên đứng dậy giơ tay vỗ vào ót Kiều Thạc cảnh cáo:

“Đừng chạy lung tung, thầy lập tức trở về.”

—————–

Bình luận

Truyện đang đọc