AN CA KÝ VI TỪ

Dù là tuyết đầu mùa nhưng vẫn rất dày, đây từng được dự báo là mùa đông lạnh nhất trong ba mươi năm trở lại đây.

Những bụi hoa dọc theo lối đi, những bãi đổ xe tạm thời, những thân cây trơ lá hai bên đường đều phủ một màu trắng xóa.

Vài bóng người lác đác trên lối dành cho người đi bộ là những nét chấm phá trong một khung cảnh trắng xóa. Bóng đêm thâm trầm, không thấy rõ bông tuyết trước mắt, chỉ có thể dựa vào ánh sáng của đèn pha ô tô mà suy đoán về mật độ và tần suất rơi. Phần tuyết trên làn đường ô tô đã được dọn dẹp thông thoáng, bên lối dành cho người đi bộ, từng lượt người di chuyển tới lui dần tạo thành một lối mòn, người ở phía sau cứ bước theo những dấu chân nhàn nhạt ấy để tiết kiệm được phần nào thể lực.

Trời đã tối, phần lớn đều là những bước chân vội vã hướng ngôi nhà ấm áp với mâm cơm nóng hỏi. Hai bóng người đơn bạc, ánh mắt không tiêu điểm đi về hướng ngược lại càng dễ dàng thu hút sự hiếu kỳ. Đó là chưa nói đến hình ảnh so sánh tương phản, người đi phía trước áo khoác cao cổ phủ đầy bông tuyết, người ở phía sau chỉ mặc bộ quần áo ở nhà mỏng manh, vạt áo phất phơ trong gió tuyết, một nửa đôi dép đều chìm dưới lớp tuyết trắng, ống quần ướt đẫm, mỗi bước chân đều phải hất văng vài giọt nước, cả người không có một thứ nào được xem là trang phục để chống lạnh.

Từ cổ chân thẳng đến gót chân, từ một ba cánh tay thẳng đến đầu ngón tay thon dài, một đường cổ bóng loáng đều giữ một đường thẳng tắp, tất cả bại lộ trong không khí, bị đông lạnh đến căng cứng, đỏ bừng lên

Ánh mắt hiếu kỳ của người xa lạ cuối cùng vẫn tập trung ở nét mặt lạnh lùng, nghiêm nghị kia. Quý Hàng không hề che giấu dấu bàn tay bên gò má trái, cũng đang vì nhiệt độ giảm xuống mà căng lên đau điếng, nếu như ở góc độ ánh sáng thích hợp, hoàn toàn có thể thấy được dấu sưng từ năm vết ngón tay.

Quý Hàng cứ như vậy đi theo sau sư huynh, thỉnh thoảng có người xuất hiện ở phía đối diện liền yên lặng lui về sau mấy bước nhường đường. Quý Hàng không nói câu nào, một tiếng “Sư huynh” cũng không kêu, thỉnh thoảng ngước mắt lên đánh giá thần sắc của sư huynh ẩn dưới vành nón, trong lòng tràn đầy áy náy. Anh thật sự không nhìn thấy rõ biểu tình của sư huynh nhưng hoàn toàn cảm nhận được luồng khí thế áp bức mạnh mẽ so với chuyện cả người trần truồng trong trời đông giá lạnh càng đáng sợ hơn.

Như cánh buồm bị gió biển quất mạnh trong cơn bão lớn vẫn tìm trăm phương ngàn kế chạy về hướng ngọn hải đăng. Con thuyền không lùi bước lăn lộn trong sóng gió, người trên thuyền cũng vì thế kiên cường bám trụ.

Cũng không biết đã đi trong bao lâu, Quý Hàng chỉ cảm thấy phổi của mình cũng sắp bị đóng băng, hai tay hai chân đều lạnh cóng đến tê dại, gần như muốn nhảy từng bước, mặc cho gió rét từng cơn quất mạnh vào bộ quần áo mỏng manh vẫn không thể quật ngã thân thể ương bướng đầy kiêu ngạo kia.

Nhan Đình An chợt dừng bước, không quay đầu, không có một động tác nào, chỉ có thanh âm nhàn nhạt:

“Em biết anh sẽ không đau lòng.”

Thanh âm ấy dù trong màn đêm đầy gió tuyết này vẫn vang vang giống như tia nắng mặt trời sáng lạn đang ẩn giấu đâu đó xuyên thấu đến tận đáy lòng.

Quý Hàng chợt run bật người, bông tuyết đọng trên lông mi cũng bị lay động rơi xuống.

Cứ bước đi liên tục nên không dễ phát hiện, một khi dừng lại, mới cảm nhận rõ ràng bắp thịt toàn thân đều đã căng cứng đến cực hạn. Hai bàn chân đỏ ửng ướt sũng nước vùi dưới lớp tuyết, rõ ràng đã không còn chút cảm giác nào, hai chân đều muốn đông đá.

Trong mắt hiện tại là bóng dáng của một thân cây trơ trụi, chỉ còn một chiếc lá vàng dù bị bông tuyết dày đặc đánh vào đung đưa liên tục nhưng vẫn cố chấp dựa vào sự liên kết mỏng manh với thân cây, cho dù nghiêng ngả vẫn nhất quyết không chịu từ biệt nhau.

Nhan Đình An một lần nữa bước về trước, sau lưng là tiếng dép đạp tuyết lẹp bẹp vang lên… Rõ ràng bước chân so với trước đó chậm nửa nhịp nhưng lại nặng nề như bị đổ chì.

Chẳng qua lần này không đi quá mấy bước.

Dừng bước, xoay người, kéo khóa, cởi xuống áo khoác ấm áp, dùng một tay ném vào lồng ngực Quý Hàng.

“Anh chỉ nói một lần.”- Thanh âm nhẹ nhàng thổi bay cả bông tuyết,

“Mặc vào.”

Một loạt động tác ra lệnh như nước chảy mây trôi làm đầu óc Quý Hàng sớm đã bị hơi lạnh làm đông cứng không kịp có phản ứng, thân thể lại hết sức thành thật gắt gao ôm chặt áo khoác còn vương hơi ấm.

Ánh mắt len lén chuyển dời từ nền tuyết trắng xóa lên dáng vẻ lạnh nhạt của sư huynh. Trong ánh mắt cứng rắn trước đó của Quý Hàng bất tri bất giác lộ ra mấy phần yếu ớt.

Hơi lạnh vẫn không thể nào đóng băng trái tim của Quý Hàng, theo bản năng nghe lời nâng cánh tay cứng ngắc mặc vào áo khoác, dù rất lạnh nhưng dáng đứng vẫn thẳng tắp. Cái mũ bị Nhan Đình An hung hăng đặt lên đầu. Ánh mắt Quý Hàng mông lung hướng theo bóng lưng quá mức quen thuộc đi trở về.

Quý Hàng lúc này mới há miệng hít thở một hơi thật sâu, sự kiềm nén trước đó quá mức kịch liệt kéo căng đến khóe mắt đều ê ẩm, cũng miễn cưỡng giải thoát được cảm giác nghẹt thở đến mức sắp chết đi.

———————–

Bình luận

Truyện đang đọc