Quý Hàng trầm mặc xuống, gọi thẳng cả tên lẫn họ.
"An Ký Viễn."
Giọng nói lạnh lẽo như tảng băng.
"Em nói em làm không được!"
An Ký Viễn ngẩng đầu, cậu không có khóc, nhưng đôi mắt đỏ bừng giống như một thanh kiếm đang được nung đỏ đâm thẳng vào đáy mắt lạnh băng của Quý Hàng.
"Anh, anh có tình người hay không? Anh muốn em mở to mắt đứng nhìn anh bị người khác ném trứng gà, bị người khác dùng quyền thế áp bách mà không đếm xỉa đến? Anh nói em chưa đủ ưu tú, không xứng để ra mặt thay anh, vậy lúc anh đối nghịch với ba để cho em được học tây y không đủ u tú sao? Nếu không đủ u tú cần gì đến anh phải quỳ suốt một ngày một đêm?"
Đáy mắt Quý Hàng nhìn không rõ cảm xúc.
Thanh âm trầm thấp, như từ lòng đất truyền đến.
"Anh Đình An nói với em?"
An Ký Viễn không đáp lời, tiếp tục dùng ánh mắt đầy chất vấn nhìn thẳng về phía anh mà nói:
"Anh muốn em đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, bệnh nhân sẽ không muốn để một bác sĩ đánh nhau chữa trị cho mình. Vậy còn anh, anh có thử suy nghĩ một chút, nếu như người bị ném trứng gà là em, anh lẽ nào cũng giữ được bình tĩnh, đứng yên đó không can thiệp?
Quý Hàng đứng chắp tay. Rốt cuộc, cái mặt nạ nhìn như mặt gốm sứ cao cấp tìm không ra một tỳ vết đã xuất hiện một vết rách cực nhỏ. Có thể thời gian quá ngắn ngủi làm mắt thường chưa kịp phát hiện đã tan biến mất.
Nội tâm thế nhưng còn lâu mới tìm lại được sự bình tĩnh như vậy.
Anh không cần đáp lời, đáp án của anh, rất hiển nhiên, hiển nhiên đến mức câu hỏi đầy oán trách kia lại chính là một câu phản biện.
Quý Hàng biết rõ tâm tư che chở, giữ gìn anh trai của đứa em này, từ nhỏ đã như vậy.
Khi đó, anh còn trẻ tuổi, nóng tính, đánh Tiểu Viễn ở ngay sân trường rất hung ác, kinh động bảo vệ đến can ngăn. Đứa nhỏ một giây trước còn rống cổ cãi nhau với anh, vừa thấy bảo vệ bước đến muốn bắt anh liền nhào đến cắn mạnh lên cánh tay bọn họ, trên tay chân hằn rõ vết roi vẫn lớn tiếng hét lên:
“Không cho phép các anh đụng vào anh trai tôi.”
Trước mắt Quý Hàng như tối sầm lại.
Đứa nhỏ hành động theo bản năng, hết lòng che chở anh mình giống như một chiếc mền lớn ấm áp bọc lấy thân người vốn đầy lạnh lẽo của Quý Hàng.
Quý Hàng cũng sẽ bị tác động, cũng sẽ đau lòng.
Nhưng anh xưa nay luôn đem tình cảm và lý trí phân chia rất rõ ràng.
Anh không hy vọng em trai cứ vô điều kiện giữ gìn, che chở cho anh, không hy vọng nó ngay cả một chút ý thức tự bảo vệ mình cũng không có, không hy vọng nó không đầu không đuôi nhảy theo mình vào cái vũng bùn mà chính anh cũng chưa hình dung được.
Anh hy vọng, An Ký Viễn có thể trở thành một bác sĩ trầm tĩnh, có tay nghề thuần thục, gặp nguy biến không sợ hãi, hy vọng nó có thể vĩnh viễn suy xét cẩn trọng trước khi đưa ra bất kỳ một chẩn đoán nào, sẽ không bị những tình cảm không cần thiết ràng buộc, hy vọng nó có thể chuyên tâm bồi dưỡng năng lực đến mức cao nhất, đủ lông đủ cánh một mình đứng vững trong nghề, đối mặt với hiện thực nhiều mặt trái ngược như hiện tại, chỉ có năng lực đủ mạnh mới có thể luôn đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu.
Anh biết em trai có đam mê, có sự thiện lương cùng tinh thần trách nhiệm. Nhưng có chút ranh giới, anh không thể thừa nhận.
“Tiểu Viễn, em thực sự muốn biết hậu quả sẽ như thế nào không? Nói về vấn đề cơ bản nhất, nếu lỡ trùng hợp khi em đánh nhau bị thương có ca bệnh cấp cứu gấp thì phải làm sao, muốn em và Kiều Thạc cùng nhau vào phòng mổ thì thế nào, các em trong lúc đánh nhau không cẩn thận đẩy ngã bệnh nhân đang đứng thì xử lý ra sao?”
An Ký Viễn tức giận rống lên: "Đó chỉ là những chuyện có xác suất rất nhỏ, thế anh bị ném trứng vào người có thể bị thương ở mắt tại sao không nói?"
Đứa nhỏ đã nổi giận, tranh cãi hoàn toàn không lựa lời.
Quý Hàng thu liễm tâm tình, không có tức giận, chỉ có nghiêm khắc giảng giải: “Xác suất lớn hơn là em bị bêu danh tiểu thiếu gia cuồng vọng. Trong bệnh viện này, có ai không nhìn chằm chằm vào em, chỉ chờ cơ hội chụp cái mũ ỷ thế hiếp người lên đầu em. Cũng có bao người đang chờ đợi để tán dương em, ra tay hỗ trợ giúp em vượt qua cửa ải, lưu lại một cái ân tình. Em xung động làm càn sẽ phát sinh ra bao nhiêu mối quan hệ tư bản mập mờ?”
Trước đây, khi An Ký Viễn chỉ bị viêm ruột thừa nhỏ nhoi nằm viện mà từ Viện trưởng cho đến các Trưởng khoa đều xem như cơ hội tốt để nịnh nọt. Cậu làm sao không biết, những phong bì mờ ám trong những giỏ hoa, trái cây đều được cậu khéo léo gửi trả về.
Nhưng ngày hôm nay, An Ký Viễn không nghe lọt một chút đạo lý nào.
"Bêu danh thì thế nào?"- An Ký Viễn ngẩng cao đầu nói.
“Anh không phải luôn dạy em không cần quan tâm đến chuyện của người khác sao?”
Quý Hàng tối sầm mặt, lớn tiếng dạy dỗ: “An gia tiểu thiếu gia dùng phương thức này để nổi tiếng toàn viện rất quang vinh có phải hay không? Thời đại thông tin phát triển như hiện nay, bị chụp ảnh, phát tán video lên mạng thì làm sao? Em không có xem tin tức, đánh nhau thì nơi nào cũng có nhưng tại sao phi công đánh nhau là có thể bị đình chức, tịch thu giấy phép? Chuyện em đánh nhau nếu làm xôn xao dư luận, em nói thử xem nên xử lý em như thế nào?”
An Ký Viễn bị lời lẽ nghiêm khắc làm cắn chặt răng, nghiêng đầu, bất đắc dĩ nói: “Nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó, em cũng không có trốn tránh. Thông báo xử phạt, công khai kiểm điểm cũng không phải chưa có trải qua.”
“Được lắm. Anh thật sự rất muốn kéo em ra đường lớn nghiêm khắc đánh một trận. Nhưng trong thực tế, có ai dám đụng đến em? Ngày đầu tiên em vào khoa, chỉ một câu nói ngay cả Viện Trưởng lẫn Chủ nhiệm Y Vụ đều đứng ra giúp em giải vây, quên rồi sao? Cho dù anh muốn xử phạt em, Cố Trưởng khoa nguyện ý sao, Thẩm Viện trưởng nguyện ý sao, trong bọn họ có ai dám đứng ra cho An gia tiểu thiếu gia một tờ giấy quyết định xử phạt?”
Quý Hàng có mấy phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Xử lý em chính là trực diện đối đầu với An gia; không xử lý em thì mang tiếng e sợ quyền thế. Em nói cho anh biết, trong tình thế tiến thoái lưỡng nan thế này, làm cấp trên của em phải làm như thế nào?”
An Ký Viễn không đáp, tranh cãi đến mức này, cậu thật sự đã rơi vào tình cảnh sức đầu mẻ trán.
“Những chuyện này hoàn toàn có thể tránh khỏi? Vì sao sư huynh ngay từ đầu không chịu nói rõ ràng? Vì sao đã qua rất nhiều năm rồi, sư huynh vẫn kiên quyết lừa gạt người nhà?”
Quý Hàng thu hồi chút thái độ dẫn dắt từng bước mà trở về sự nghiêm nghị trước đó.
"Giấu giếm hay thẳng thắn, trốn tránh hay đối mặt, cách xử lý như thế nào đối với thân nhân thì có liên quan gì đến em? Đó là cách sống của người khác, em có thể ủng hộ hay không ủng hộ, nhưng không có tư cách chỉ trích hay phê bình."
"Có quan hệ gì?"- An Ký Viễn lặp lại, phần tâm tình dồn nén đã lâu lúc này hoàn toàn bùng nổ.
"Đó là học trò thân cận nhất, được anh coi trọng nhất, là người dù có bất cứ chuyện gì đều có thể cùng anh chia sẻ, có thể đứng kề vai bên cạnh anh, làm trợ thủ đắc lực nhất! Anh nói có quan hệ gì?"
Quý Hàng trầm giọng quát lớn: “Em nghe không hiểu lời anh nói sao? Là ai dạy em không chịu đi suy nghĩ lại chuyện của mình mà chuyện của người khác cứ cắn chặt mãi không tha? Đánh nhau dù có lý do lớn đến đâu, sai chính là sai! Ở bệnh viện, em hãy nhớ rõ thân phận của mình, thu hồi tất cả tâm tính tiểu thiếu gia cho rằng cả thế giới này đều là của mình cho anh.”
"An Ký Hàng! Không cho phép anh nói em như vậy."
Sư tử con đã xù lông lên, đôi mắt trợn tròn nhìn thẳng anh mình.
"Chỉ vì em mang họ An đúng không? Cho nên phải thủ quy củ, hiểu được tiến thoái đúng mực, đánh nhau cũng là tội ác tày trời! Em không thay đổi được, em làm không được, nếu tiếp tục xảy ra chuyện tương tự, em cũng sẽ không chút do dự ngăn lại, mặc kệ phải dùng đến thủ đoạn gì. Một cái họ thôi mà, anh đổi được thì em cũng có thể. Từ hôm nay trở đi… "
(Bravo! Tiểu Viễn, em nói thật quá xuất sắc nha!)
Quý Hàng trầm giọng cảnh cáo: “Em không muốn ăn một cái tát thì cứ tiếp tục nói.”
An Ký Viễn hít sâu một hơi, trong nháy mắt nâng cao hàm lượng dưỡng khí làm mặt cậu đỏ lên, tức giận cũng tăng thêm mấy phần.
Cậu đứng bật dậy, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào anh.
Đáy mắt đột nhiên trở nên sáng lóa, không có bất kỳ một tia ẩn nhẫn hoặc uất ức, không có khoe mẽ hay gặp may, tất cả là sự thẳng thắn, phơi bày ra mọi tâm tình.
Bình tĩnh, rất bình tĩnh.
“Sổ hộ khẩu ở nhà, thẻ căn cước em đều mang theo. Em có số điện thoại của Cục trưởng Tôn, nếu em nhớ không lầm, thủ tục đổi họ cũng không quá phức tạp. An Ký Hàng, em hai mươi ba tuổi rồi, đã là người trưởng thành, chút chuyện nhỏ này không nhọc anh phải xen vào. Đồn công an phụ trách hộ tịch không phải đang ở…”
"Bốp!"
Nhan Đình An đang ngồi ở bàn ăn đánh máy, nghe tiếng tông cửa xông ra ngoài, ngẩng đầu nhìn, có mấy phần nằm trong dự liệu.
Quả nhiên, đập vào mắt là sư tử nhỏ vẫn còn đang xù lông.
Bốn mắt nhìn nhau, thấy được dấu bàn tay đỏ tươi trên mặt đứa nhỏ.
Bất chợt, lòng đang tràn đầy quật cường, ánh mắt chan chứa uất, không có sự kiềm nén mà phát tán. An Ký Viễn muốn chạy thẳng ra ngoài, nhưng ánh mắt hiền hòa luôn đầy ý cười của anh Đình An liền không hề tốn chút sức lực nào hấp dẫn đứa nhỏ dừng bước.
"Gây gổ?"- Nhan Đình An gập màn hình laptop, biết rõ còn hỏi.
"Anh Đình An…"
Giọng đều là nức nở
Aspirin đang ngồi bên cạnh Nhan Đình An, vừa thấy An Ký Viễn đã nhảy xuống sàn chạy đến, dùng đệm thịt bàn chân cọ vào chân An Ký Viễn, cái đuôi to tròn mềm mại lả lướt như đang cọ vào tâm tư nhẵn nhụi của cậu.
Nhịn không nỗi nữa.
Cậu rốt cuộc đã khóc, nước mắt ở thời điểm gọi ba tiếng kia liền như vỡ đê ào át lăn xuống, rơi tí tách trên sàn nhà.
Cố nén sự nghẹn ngào, nói hoàn chỉnh một câu.
“Anh Đình An, Khoa Ngoại lồng ngực có thiếu người hay không?”
Nhan Đình An kéo nắm cánh tay đứa nhỏ kéo về phía mình, đồng thời giơ tay vỗ xuống cái mông đã chịu tàn phá kia, đánh không nặng, nhỏ giọng mắng:
“Suốt ngày, cứ ăn nói hàm hồ như vậy, trách không được cứ phải ăn tát tay của anh hai.”
Trách không được?
Anh thì biết cái gì?
Anh biết anh ấy mắng em thế nào không?
Cả một nồi áp suất uất ức, bị câu nói kia của Nhan Đình An làm bùng nổ.
Nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng.
An Ký Viễn không có cách nào kìm nén, dùng sức muốn thoát khỏi cái siết chặt của anh Đình An, nức nở nói:
“Anh làm sao luôn bất công như vậy? Chỉ biết đứng về phía anh hai. Em không nên để ý đến anh làm gì?”
Câu nói mang theo tiếng khóc đến khàn giọng chui vào tai làm Nhan Đình An khó tránh khỏi có chút không đành lòng. Anh là lần đầu tiên thấy cậu thanh niên đã hai mươi ba tuổi khóc nhiều đến như vậy.
Tôn nghiêm và mặt mũi lúc này chẳng còn quan trọng nữa.
Mí mắt chỉ chốc lát sau đã sưng lên, miễn cưỡng lắm mới hé được ánh mắt đã nhòe nước.
"Em muốn đi đâu?"- Lực trên tay tăng thêm vài phần, đứa nhỏ mới hơi an phận lại.
"Về phòng của mình đi."
An Ký Viễn quay đầu cự tuyệt, tiếp tục khóc, khóc một cách tức tưởi của đứa trẻ con không nói lý lẽ.
"Cơm còn chưa ăn xong, đã tối thế này em còn muốn chạy đi đâu."- Nhan Đình An thoáng nhìn ở cửa thư phòng, có bóng dài phản chiếu trên sàn nhà, chậm rãi nói:
"Tiểu Viễn, em dù có thêm bao nhiêu đạo lý, một khi bước ra khỏi cánh cửa này, sẽ không còn ưu thế nào nữa."
Lời này hơi có chút cảm giác hưởng thụ.
Bóng ma tội danh bỏ nhà trốn đi vẫn còn đó, An Ký Viễn tuy uất ức nhưng vẫn còn sót lại vài phần lý trí, không còn kiên quyết phải đi ra ngoài.
Bất quá, khi Nhan Đình An an ủi một lát nữa sẽ nấu mì cho cậu liền quay đầu nói:
"Em không muốn anh ấy nấu."-Vẫn là khóc mà nói.
Nhan Đình An nhìn đứa nhỏ đi lên lầu rồi mới đi vào thư phòng, không ngoài dự liệu thân người cao gầy kia đang nghiêng đầu đứng dựa vào tường, hai tay đút vào túi quần
Thấy anh đi vào cũng không có ý đứng thẳng người lại.
"Cả hai đều cần yên tỉnh, không có việc gì thì về sớm một chút, buổi tối trời lạnh, em không phải không lái xe được sao."
Quý Hàng miễn cưỡng mở miệng, cọ đầu qua lại ở mặt tường.
"Sư huynh đã biết. "
Quý Hàng đang bị treo bằng lái.
Đêm đó từ bệnh viện lái xe đi tìm em trai, ba hóa đơn phạt vượt quá tốc độ, hai hóa đơn đi sai tuyến đường, một hóa đơn đi ngược chiều, trực tiếp trừ hết toàn bộ điểm số, ở Quý Hàng lái xe hơn hai chục năm chưa từng có một hóa đơn phạt, tạo nên một lịch sử huy hoàng, không chỉ bằng lái tạm thời bị treo mà còn bị yêu cầu đi tham gia lớp học an toàn giao thông trong vòng bảy ngày. Quý Hàng lấy đâu ra thời gian a.
"Anh còn đang chờ em mang roi mây đến thỉnh phạt, càng lớn càng không có tự chủ."- Nhan Đình An ghét bỏ mà oán trách.
"Em làm sao mắng Tiểu Viễn? Nhìn em xem, đứng cái kiểu gì?"
Rõ ràng là đùa giỡn.
Quý Hàng không đáp lời, chỉ cúi đầu nhàn nhạt nói:
"Nhóc con lại chạy đến chỗ sư huynh khóc lóc kể lể đi. Nuông chiều nó."
Người bên ngoài đại khái không hiểu được, luôn cảm thấy thân thể Quý Hàng là xây nên bằng xi măng cốt thép, cách xử sự đối với mọi người vĩnh viễn là sự bướng bỉnh, quật cường, thà chết chứ không khom lưng cúi đầu. Một là một, hai là hai, bất luận có cái gì mơ hồ, đều sẽ bị dao phẫu thuật tinh xảo cắt bỏ. Nhưng Nhan Đình An lại thấy rõ ràng. Bất luận là những hóa đơn phạt trừ hết tất cả điểm số; hoặc là can đảm bỏ thuốc trợ lý của Cù Lâm; hoặc là tức giận đấm mạnh một quyền xuống mặt bàn đá; hoặc là sau khi bị giám sát, trong khoa cực kỳ bận rộn vẫn để Tiểu Viễn nghỉ ở nhà nghỉ ngơi điều chỉnh tâm tình; chứng kiến video đứa em trượt cầu thang tranh thủ khoảng nghỉ giữa hai ca phẫu thuật lo lắng gọi điện thoại; thậm chí là thời khắc này, không hề có lối đứng thẳng tắp,… Quý Hàng là đang tự mình vặn vẹo trong những nguyên tắc của chính mình.
Đáng tiếc, những chuyện này, An Ký Viễn đều không nhìn thấy được. Quý Hàng cũng sẽ không để cho cậu nhìn thấy.
Trong mắt của An Ký Viễn, Quý Hàng vẫn mãi mãi là một người anh trai nghiêm túc, bình tĩnh, lý trí, luôn tuân thủ nguyên tắc của chính mình.
——-