AN CA KÝ VI TỪ

Các nghệ sĩ khi gặp tin đồn xấu có thể tạm thời tạm ngưng hoạt động, rời xa công chúng để tránh sóng gió; các công ty gặp vấn đề cũng có thể tạm thời đóng băng hoạt động kinh doanh, đóng kín cửa thảo luận phương án giải quyết; luồng thông tin xấu khi đã đưa lên đỉnh điểm, xuất hiện phần lợi ích tương quan ở phía đối lập, theo lý thuyết sẽ đột ngột xuất hiện một luồng tin tức khác giật gân hơn giống như một tảng đá lớn rơi xuống chắn đi hết luồng thông tin cũ kỹ trước đó.

Nhưng chỉ cần một ngày trời còn chưa sập xuống, bệnh viện sẽ không đóng cửa, các cuộc phẫu thuật cũng không tạm ngừng, chuyện nên làm vẫn phải làm cho thật hoàn mỹ.

Trời này là gì?

Thời điểm khoác lên người chiếc áo blouse trắng, trách nhiệm đặt trên vai chính là trời.

Một ngày của Quý Hàng vẫn như thường lệ bề bộn nhiều việc làm anh hoàn toàn không có thời gian hoặc tinh lực quan tâm đến những lời đồn đãi kia.

Ở trong mắt những người bên cạnh, Quý Phó khoa trừ hơi yên lặng hơn một ít cũng không có gì khác ngày xưa, trong phòng phẫu thuật vẫn như cũ mây trôi nước chảy, khi kiểm tra phòng vẫn quyết đoán giàu kinh nghiệm, đối đãi với An Ký Viễn vẫn như cũ trong mắt không chứa được một hạt cát, bá đạo không cho cơ hội giải thích.

Trừ thỉnh thoảng trong khoa có sự xuất hiện của nhân viên thuộc phòng Quản lý chất lượng đến lấy các hồ sơ bệnh án. Quý Hàng gần như không phát giác được ngày hôm nay hồ sơ mà bọn họ đến kiểm tra chính là các hạng mục giải thưởng và thành quả nghiên cứu của bản thân.

Sáng sớm đã sắp lịch ba ca phẫu thuật, Quý Hàng dẫn theo An Ký Viễn học hỏi hai ca, ca phù não cuối cùng đổi thành Kiều Thạc làm phụ tá một. Đến khi ra khỏi phòng phẫu thuật đã hơn 2h chiều, Kiều Thạc biết vừa rồi bác sĩ Chu ở phòng bên cạnh mời thầy qua hỗ trợ xử lý một đoạn mạch máu não phức tạp, tạm thời còn chưa ra khỏi phòng được nên đã vội nhờ y tá ở phòng phẫu thuật giữ lại cho thầy một phần cơm.

Nhà ăn bệnh viện không mở suốt 24h nhưng khu vực phòng phẫu thuật có một tủ giữ ấm dự trữ sẵn cơm hộp cho các bác sĩ còn đang trong phòng phẫu thuật hoặc để tranh thủ ăn trong hai mươi phút tạm nghỉ giữa hai ca phẫu thuật.

Quý Hàng ra khỏi phòng phẫu thuật của Chu Ảnh lại dứt khoát phải đến phòng hồi sức kiểm tra lại bệnh nhân của mình, trên đường gặp Kiều Thạc xách hộp cơm đi về hướng đối diện.

Kiều Thạc giơ túi đựng hộp cơm nói: “Thầy ăn cơm trước đi.”

Quý Hàng gật đầu, bước chân vẫn không dừng.

“Để trong phòng làm việc đi, thầy đi xem tình hình của bệnh nhân vừa mổ u não buổi sáng.”

Kiều Thạc bước nhanh một bước chắn trước mặt nói: “Em đã đến xem rồi, áp suất trong não đã trở về mức bình thường, tình trạng ổn định.”

“Ổn định? Mức áp suất, độ bão hòa oxi bao nhiêu, tốc độ dịch truyền,…”- Quý Hàng bước vòng qua, hơi nhíu mày bước thẳng về phía trước.

Kiều Thạc dĩ nhiên biết thầy đối với vấn đề này tỉ mỉ đến mức làm người giận sôi máu. Dù không quen kiểu diễn đạt dài dòng nhưng nếu cậu có lòng tin nói “bệnh nhân ổn định”, cho dù những vấn đề này trả lời không được cũng hoàn toàn dám vỗ ngực đảm bảo thầy có thể dành ra được chút thời gian ăn xong hộp cơm.

“Thầy không tin em?”- Kiều Thạc mặt đối mặt với thầy, theo từng bước chân không hề dừng lại mà lui ngược về sau.

Quý Hàng dĩ nhiên không muốn so đo với Kiều Thạc, biết rõ tâm tư của anh còn dám giả vờ tức giận. Anh ngẫm nghĩ mà chợt bật cười, loại biểu tình hiếm thấy suốt những ngày qua làm bản thân đều cảm thấy xa lạ.

“Hung hăng cái gì?”

Kiều Thạc cũng bật cười nói: “Một hồi cơm nguội lạnh, thầy lại lười hâm nóng.”

Giọng nói vẫn giữ sự kiên trì nhưng xen lẫn một chút không biết làm sao:

“Bao tử làm bằng sắt cũng không kham nỗi thầy chơi như vậy.”

Quý Hàng xoa xoa huyệt Thái dương: “Thầy ở trong lòng em lười biếng đến vậy?”

“Cũng sắp 3h chiều rồi.”- Kiều Thạc cười khổ nói.

“Thầy không phải luôn nhìn chằm chằm chuyện ăn cơm của Tiểu Viễn.”

“Cẩn thận!”

Kiều Thạc còn chưa kịp phản ứng liền bị Quý Hàng kéo ra sau lưng, người đang hùng hổ tiến về phía bọn họ chính là người đã đẩy Quý Hàng ra đầu ngọn sóng.

“Rốt cuộc đã tìm được anh.”- Người phụ nữ chỉ thẳng mặt Quý Hàng.

“Còn dám trốn, cái thứ bác sĩ vô trách nhiệm.”

Không biết tiếng gió lọt ra từ đâu, bệnh nhân, thân nhân trong phòng bệnh gần đó đều chạy đến xem náo nhiệt, các y tá có chút bất lực để xua đi đám đông.

Quý Hàng nhíu mày nói: “Chuyện này tổ giám định đã tham gia điều tra, kết quả sẽ rất nhanh được công bố, nếu bà vẫn chưa hài lòng có thể trực tiếp đến Sở y tế mà kiện. Nơi này là phòng bệnh, mời bà tự trọng.”

“Bọn người tổ giám định kia là bọn chó săn bệnh viện nhà các người, đương nhiên là hướng về chủ nhân của nó.”- Bà ta vẫn lớn tiếng rêu rao.

“Tôi hôm nay là muốn mọi người giúp phân xử, con gái tôi bệnh có oan uổng hay không?”

Kiều Thạc cười nhạo một tiếng, thanh âm đầy châm chọc: “Vậy bà cứ ở đây từ từ nhờ phân xử. Quý Phó khoa của chúng tôi 7h sáng kiểm tra phòng, 8h vào phòng phẫu thuật đến bây giờ cũng chưa ăn cơm, xin phép đi trước.”

“Thật là khôi hài, còn muốn ăn cơm? Anh còn ăn được cơm?”- Bà ta bắt ngờ nắm lấy túi đựng hộp cơm trong tay Kiều Thạc quăng về phía Quý Hàng.

Tiếng thét cả kinh của những người xung quanh vang lên, trong chớp mắt đã thấy thức ăn dính trên áo blouse trắng của Quý Hàng lẫn rơi đầy dưới sàn.

Kiều Thạc nhanh tay cầm vạt áo blouse trắng của thầy giũ mạnh, cũng may thức ăn không quá nóng, quay đầu về quầy trực y tá hét lớn.

“Còn không mau gọi bảo an!”

“Không cần.”- Quý Hàng lên tiếng ngăn cản y tá đang cầm lên điện thoại, quay đầu nhìn thẳng người phụ nữ đang có phần hoảng sợ nói:

“Báo cảnh sát đi!”

Bà Hoàng Anh lập tức tái mặt, bà hiển nhiên không nghĩ đến Quý Hàng lại không né tránh, ngẩn người không biết làm sao. Mọi người xung quanh bắt đầu có sự chỉ trích đối với hành động của bà ta, khí thế vừa rồi cũng tan đi thay bằng sự xấu hổ.

Quý Hàng không để ý đến vết bẩn trên người, thần sắc lãnh đạm ung dung, chỉ có chân mày thẳng tắp tỏ rõ khí thế đầy ngạo nghễ.

“Bà Hoàng Anh, sự nhẫn nại của một người đều có giới hạn, bà xúc phạm, phỉ báng tôi, tôi có thể không truy cứu, nhưng bà xuất hiện trong phòng bệnh, làm ảnh hưởng đến hoạt động trong khoa là được voi đòi tiên.”

” Cái này…”- Sự kiêu căng mất đi mấy phần.

“Tôi cũng không phải cố ý, anh tại sao không tránh?”

“Chuyện này bà hãy giải thích với cảnh sát đi.”- Quý Hàng nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của bà ta, giọng thêm mấy phần lạnh lùng.

“Bà là người trưởng thành nên chịu trách nhiệm với hành động của mình. Tôi không cần bà không thật lòng nói lời xin lỗi, hoặc có bất kỳ hình thức bồi thường nào. Mở hồ sơ, ghi một án lệ là tốt rồi.”

Đang trong phòng làm việc viết bệnh án, An Ký Viễn khi nghe được tin liền lập tức chạy đến phòng bệnh, phần thức ăn rơi trên sàn còn chưa được dọn sạch nhưng lại không thấy bóng dáng anh đâu. Cậu lập tức quay đầu chạy về hướng phòng làm việc của anh, không hề nghĩ ngợi đưa tay vặn nắm cửa nhưng cửa đã khóa trái từ bên trong.

Đưa tay gõ cửa, lộ rõ sự gấp gáp.

“Chờ một chút.”- Thanh âm của Quý Hàng cách một lớp cửa càng không nhận ra ưu tư.

An Ký Viễn đầu óc rất loạn, giống như đang ngồi trên đống lửa, thật ra trong lòng chưa nghĩ ra khi gặp anh sẽ nói cái gì.

Nói tất cả đều là cậu sai sao? Nói cậu nguyện ý ra mặt nói xin lỗi sao? Nói cậu có biết mấy chú ở trong Sở y tế, chỉ cần cậu mở miệng, bọn họ nhất định sẽ giúp đỡ sao? Hay là nói hy vọng anh đừng trách cậu, cậu lần sau không dám nữa…”

An Ký Viễn hung hăng hất đầu một cái, anh làm sao có thể trách cậu. Tất cả dạy dỗ, trách mắng theo những vết roi kia đã sắp khỏi rồi, cùng chuyện ngày hôm nay chẳng có liên quan gì. Anh đánh cậu là vì kỹ thuật của cậu không tinh, đánh cậu là vì cậu không đưa ra được chẩn đoán lâm sàng chuẩn xác, đánh là vì cậu không hiểu bảo vệ được bản thân.

Cậu không biết nên nói cái gì, chẳng qua chỉ muốn gặp mặt anh mà thôi.

—————-

Bình luận

Truyện đang đọc