AN CA KÝ VI TỪ

Cuộc sống của An Ký Viễn dưới sự bao quát mọi ngả đường của anh trai tương đối khó khăn.

Khoảng thời gian này, An Ký Viễn, vì có thể tùy thời ứng đối với một câu hỏi thoáng qua của anh, vì tránh cho anh bắt được một kẽ hở nào, vì bàn tay, vì thắt lưng càng vì đôi mông gánh nặng trách nhiệm mà so với bất kỳ người nào khác sau khi tan ca càng chăm chỉ hơn để đáp ứng được mọi yêu cầu hà khắc của anh.

Phàm là vừa thấy anh, đều có phản xạ theo điều kiện trong đầu hiện lên mọi chỉ số kiểm tra, phân tích giải phẫu bệnh lý, … cho dù như vậy vẫn luôn rất khó làm anh hoàn toàn hài lòng. Sự thật trêu người, người chẳng tin thần, chẳng tin phật như cậu lại bắt đầu mỗi khi bản thân vừa trải qua một ca phẫu thuật một ca bệnh nặng không ngừng khẩn cầu Phật tổ như lai, Ngọc Hoàng đại đế phù hộ cho cậu qua được cửa ải kiểm tra của anh.

Cho nên ngày đó, trời trong xanh, nắng ấm áp, khi Quý Hàng vừa đẩy ra cửa phòng làm việc của các bác sĩ nội trú liền nhìn thấy nét mặt đầy thành ý của  An Ký Viễn đang nhìn bệnh án.

Điều kiện làm việc thực tế tại bệnh viện so với trong phim ảnh thật sự kém hơn nhiều lắm. Một căn phòng không lớn hơn phòng làm việc của Quý Hàng bao nhiêu lại là nơi tạm trú của tất cả bác sĩ thuộc tổ A. Phần lớn không gian đã bị bàn một bàn tròn lớn chiếm cứ, xung quanh là những chiếc bàn kê sát tường. Mỗi khi viết bệnh án, tra cứu thông tin, nhập liệu vào máy tính đều là đối mặt với vách tường, mỗi khi trong tổ có cuộc họp lại xoay người vây thành một vòng thảo luận.

Các bác sĩ nội trú tổ A nhìn thấy Quý Hàng đều rối rít đứng lên chào hỏi, Quý Hàng vẫy tay tỏ ý mọi người cứ tiếp tục làm việc, tự mình kéo ghế ngồi xuống bàn tròn lớn phân phó.

“Từ Tố, Lục Cẩn Hoan, An Ký Viễn, mỗi người rút một phần bệnh án của mình đặt lên bàn.”

Loại đột kích kiểm tra thế này từ lúc Quý Hàng phụ trách Tổ A đã hình thành truyền thống. Thậm chí, trong thời gian nghỉ ngơi khoảng hai mươi phút giữa các ca phẫu thuật, Quý Hàng cũng mượn máy tính tại khu vực phòng phẫu thuật kiểm tra trực tuyến. Quý Hàng xưa nay nổi tiếng công tư phân minh, không chút tị hiềm, chỉ cần là người có tinh thần học hỏi, siêng năng, cầu tiến, Quý Hàng đều toàn tâm toàn ý dạy dỗ.

Cho dù không bị chỉ đích danh nhưng những bác sĩ nội trú còn lại đều không tự chủ điều chỉnh dáng vẻ đầy nghiêm túc, thính giác nhạy cảm theo từng tiếng lật trang giấy của Quý Phó khoa. Quý Hàng đối với Từ Tố và Lục Cẩn Hoan từ hình thức trình bày, câu chữ viết trong bệnh án ngắn gọn, đúng trọng tâm tương đối hài lòng. Về cách sắp xếp giường bệnh, lên lịch xét nghiệm,… đối với người không phải trực tiếp trực thuộc chuyên khoa của mình đều sẽ không làm khó, chỉ cần cố gắng tu dưỡng thành thành thói quen sắp xếp chuyên nghiệp, có khoa học là được, về chi tiết cụ thể sẽ có cấp trên thuộc chuyên khoa của họ hướng dẫn thêm.

Quý Hàng trả lại bệnh án cho Từ Tố và Lục Cẩn Hoan, dặn dò hai người kiểm tra lại lần cuối rồi nhanh chóng giao cho y tá sắp xếp. Anh tiếp tục chăm chú nhìn phần bệnh án còn lại của An Ký Viễn.

Từ lúc anh bắt đầu lật trang đầu tiên, cả người An Ký Viễn đều bắt đầu phát đau. Ngày hôm qua bởi vì cầm dụng cụ không đúng tiêu chuẩn bị đánh vào lòng bàn tay năm thước, ngày hôm trước bởi vì bệnh án viết không được xúc tích, đúng trọng tâm bị đánh mông mười roi, ngày hôm trước nữa trong lúc bàn giao đứng không nghiêm chỉnh mà bị phạt đứng trung bình tấn một tiếng đồng hồ,…

An Ký Viễn đã có thói quen theo động tác lật từng trang giấy của anh cùng độ nhíu mi mà suy đoán tâm tình của anh, nhưng vô luận thế nào anh vẫn duy trì duy nhất một loại biểu tình làm cậu càng thêm căng thẳng. Thỉnh thoảng, anh cầm viết gạch rồi lại khoanh tròn, mỗi một lần đều làm An Ký Viễn giật thót người, không biết sẽ quy thành bao nhiêu roi đang chờ ở phía trước.

Quý Hàng vô cùng chuyên chú, không gian bình yên đến lạ. Khi anh bắt đầu lật ngược về những phần bệnh án trước đây thì đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên.

An Ký Viễn run bật người, sắc mặt trắng như tờ giấy.

Trên đỉnh đầu Quý Hàng tựa như giăng một đám mây đen, làm vụt tắt đi ánh nắng ấm áp đang hiện hữu. Anh ngưng mắt lẳng lặng đợi năm giây.

Trong năm giây kia, anh không lật thêm một trang nào, dùng ánh mắt bình thản như nước ngước nhìn An Ký Viễn đang run sợ đến sắp ngã nhào.

Đến giây thứ sáu giây, anh thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng xoay ghế hơi ngả người cầm lấy điện thoại An Ký Viễn đặt lên bàn tròn lớn, điện thoại vẫn tiếp tục rung động. Chỉ chốc lát sau, đến tiếng gõ bàn phím của những bác sĩ nội trú khác cùng đồng thời ngừng lại.

Quý Hàng thậm chí hơi mỉm cười hỏi: “Không bắt máy?”

Hai chữ “Tô Uẩn” hiện rõ lên màn hình, nóng bỏng làm người không khỏi dời đi tầm mắt. Nhưng ánh mắt Quý Hàng lại mang theo mấy phần suy đoán, mấy phần trong trẻo lạnh lùng, cùng mấy phần ung dung không rõ đang suy nghĩ cái gì càng làm cho người đối diện thêm hoảng sợ.

“Không… Không cần.”- Trong thanh âm của An Ký Viễn lộ rõ sự hốt hoảng.

Quý Hàng đem ánh mắt chậm rãi dời đến màn hình điện thoại, lại nâng lên, vẫn nét mặt bình thản, vừa muốn mở miệng, tiếng chuông điện thoại đã ngừng lại.

An Ký Viễn khẽ thở phào nhẹ nhõm. Quý Hàng lại nhìn em trai, chẳng cố làm ra vẻ huyền bí gì, chẳng qua khi anh một lần nữa cúi đầu xem tiếp bệnh án, khóe miệng bỗng nở một nụ cười nhàn nhạt, thậm chí rất đẹp mắt làm người khó dời tầm mắt.

Quý Hàng cũng không có giống như mỗi lần kiểm tra bệnh án hay vào phòng phẫu thuật đều nêu ra một loạt câu hỏi. An Ký Viễn gần như đã rơi vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, căng thẳng đến dạ dày đều muốn nhào lộn cả lên.

Tiếng gõ bàn phím của những bác sĩ nội trú khác lại bắt đầu vang lên, bầu không khí dần dễ thở hơn nhưng chẳng kéo dài được bao lâu khi Quý Hàng vừa di chuyển tay đến ô vuông phê duyệt thì tiếng chuông điện thoại một lần nữa vang lên.

—————————-

An Ký Viễn lần đầu tiên cảm thấy tiếng chuông điện thoại giống như hàng triệu con kiến đang bò ngang trên da đầu mình, toàn thân tê dại đến vô lực, cậu không thể làm gì khác hơn là cắn chặt môi chiến đấu với áp lực vô hình.

“Thật sự không muốn bắt máy?”- Ánh mắt Quý Hàng mang theo mấy phần trêu nhìn An Ký Viễn.

An Ký Viễn lắc lắc cái cổ đã căng cứng, nhỏ giọng nói:

“Thật xin lỗi, em sai rồi.”

Quý Hàng hơi nhíu mi, nhìn tên hiện trên màn hình điện thoại có chút buồn cười hỏi.

“Cậu sai ở chỗ nào?”

Một ánh mắt cùng một câu hỏi làm An Ký Viễn luống cuống. Cậu cảm giác bản thân như rơi tự do trong không trung không có một nơi nào để bám víu.

Ánh nắng ấm áp chen qua khung cửa sổ cũng không thể nào sưởi ấm căn phòng bỗng chốc giăng lên một màn sương lạnh này.

An Ký Viễn không lên tiếng, hai bàn tay bắt chéo ở phía sau đến phát đau. Toàn bộ phòng làm việc chỉ còn lại tiếng chuông điện thoại vang vang. Các bác sĩ nội trú trong phòng theo bản năng dừng lại mọi công việc trong tay, ngưng thần hy vọng Quý Phó khoa sẽ không nhìn đến mình. Bọn họ thật ra cũng không biết người đang gọi đến rốt cuộc là ai, cũng không hiểu tại sao chỉ hai cuộc gọi cũng làm cho không khí trở nên lạnh lẽo thế này. Nhưng mỗi một nhịp thở, mỗi một câu của Quý Phó khoa vang lên, cho dù không nhìn thấy thân ảnh vẫn làm cho bọn họ cảm nhận được loại khí thế lạnh lẽo vô cùng áp lực.

Tiếng chuông cắt đứt, An Ký Viễn chưa kịp thở phào một hơi còn nghẹn ở lồng ngực thì ba bốn tiếng chuông báo tin nhắn liên tiếp vang lên, màn hình điện thoại chớp nháy liên tục.

Quý Hàng liếc mắt qua tin thông báo trên màn hình điện thoại, đóng lại quyển bệnh án, lần đầu tiên không có kiểm tra xong đã giao trả lại.

“Cậu bận rộn đi.”- Đơn giản một câu liền đứng dậy đi ra cửa.

An Ký Viễn chạy theo mấy bước nói:

“Quý Phó khoa, em không…”

Quý Hàng quay đầu, con ngươi đen láy nhìn thẳng làm An Ký Viễn không nói thêm được chữ nào nữa.

An Ký Viễn cho đến bây giờ không có tình trạng tim đập hỗn loạn thế này. Biểu tình của anh rõ ràng chưa có tức giận, chưa có ý trách mắng, thậm chí là gần như thoải mái nhìn cậu, nhưng cậu lại một chữ cũng không thể nói thêm nữa, lồng ngực đè nặng đến khó chịu.

Rốt cuộc, vẫn là An Ký Viễn không thể chịu nỗi ánh mắt kia, cúi đầu nghe anh giọng điệu rất thản nhiên nói.

“An Ký Viễn, tôi chẳng qua chỉ là cấp trên tại nơi làm việc của cậu, về cuộc sống riêng tư tôi nào có quyền can thiệp.”- Quý Hàng nhẹ nhàng phất tay.

“Cậu hoảng hốt cái gì?”

Thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi hiếm có, đôi tình nhân dĩ nhiên sẽ không chọn những chỗ đông người như nhà ăn bệnh viện để gặp mặt. Thời tiết đầu thu khá mát mẻ, An Ký Viễn cúi người phủi sạch lá rụng trên băng ghế, ngồi đối diện.

Nhận lấy túi nhỏ từ cô gái, cậu xé ra cắn một miếng. Cậu không thích đồ ăn nhanh cho lắm, ba cái hamburger này chẳng bằng một chén canh xương nhỏ. Nhưng là Tô uẩn mua, cậu sẽ không cự tuyệt.

“Có bận lắm không?”- Đây thường là câu nói đầu tiên của các cặp tình nhân ngành y mỗi khi gặp nhau.

Ngón tay thon dài của Tô uẩn cũng bắt đầu xé túi giấy. An Ký Viễn thường nghĩ đến đôi bàn tay này nếu không làm ngành y còn đẹp hơn biết bao.

“Khá tốt, hẳn sẽ không bận như cậu.”

An Ký Viễn gật đầu cười, dưới ánh mặt trời là gương mặt thiếu niên rất anh tuấn đầy sức sống.

“Cũng tạm được, ít nhất vẫn có thời gian ăn cơm trưa.”

“Điện thoại sao không bắt máy, tin nhắn rất lâu mới trả lời.”- Giọng nói nhẹ nhàng mang mấy phần nũng nịu.

Bị công việc quấn đến tận bữa trưa, An Ký Viễn trong nháy mắt nhớ đến thời điểm anh kiểm tra buổi sáng, cúi đầu dùng răng xé đi một vòng túi giấy lại nói:

“Khi em gọi đến là ngay lúc cấp trên của anh đang kiểm tra bệnh án.”

Tô uẩn rút khăn giấy lau nhẹ khóe miệng, nhíu nhíu mi nói:

“Là… Quý Phó khoa sao?”

“Em biết?”- An Ký Viễn bị câu hỏi làm kinh ngạc.

Quý Hàng được xem là thanh niên kiệt xuất, danh tiếng vang dội trong lĩnh vực Ngoại thần kinh, là thần tượng, là động lực của nhiều sinh viên khoa Ngoại thần kinh noi theo, nay còn là người trẻ tuổi nhất giữ chức vụ trọng yếu trong khoa Ngoại thần kinh nói riêng và bệnh viện nói chung nhưng cậu và Tô Uẩn đã xác định mối quan hệ tình cảm từ thời còn là sinh viên đến nay đều chưa từng nghe bạn gái nhắc đến một vấn đề gì liên quan đến anh cả.

Tô Uẩn mỉm cười, tươi tắn mà không kém phần đằm thắm nói: “Mọi người trong khoa cũng thường xuyên khen ngợi về Quý Phó khoa của anh, ngày đó Quý Phó khoa đến mượn tài liệu có thấy được một lần.”- Tô Uẩn châm chước một hồi, lắc đầu suy nghĩ rồi nói tiếp.

“Rất có khí chất.”

An Ký Viễn không để bụng chuyện bạn gái đánh giá anh trai mình thế nào, tay phải bấu chặt chiếc bánh đột nhiên hỏi.

“Ngày đó? Là ngày nào?”

“Ngày đó a… anh không phải buổi chiều còn giúp Quý Phó khoa đến lấy bệnh án đấy sao?”

An Ký Viễn ôm tâm tình bất an cả một buổi chiều, hôm nay không có bị đánh, chép phạt cũng không, cũng không có ghi nợ buổi sáng cần trả nhưng sau khi hết giờ làm việc cậu cũng đến gõ cửa phòng làm việc của anh.

Cho dù, cậu cũng chưa nghĩ xong muốn nói gì.

“Có chuyện gì không?”- Quý Hàng đang chăm chú viết luận án, không hề ngẩng đầu hỏi.

An Ký Viễn lấy ra quyển bệnh án anh đã cầm vào buổi sáng.

“Cái này, còn chưa kiểm tra xong.”

Quý Hàng rời tầm mắt khỏi bản vẽ động mạch não lẳng lặng nhìn em trai nói:

“Nếu như trình độ còn dừng lại ở việc muốn anh thay em tìm lỗi trong bệnh án thì anh không cho rằng em có tư cách tùy tiện ra vào căn phòng này.”

Giọng điệu ôn hòa, ngôn từ đúng vào trọng tâm nhưng so với bất kỳ cuộc đối thoại nào trước đây, bởi vì một chút thái độ, biểu hiện không đúng quy củ, không chu toàn mà đổi lấy trách phạt không chút không lưu tình càng làm cho cậu không biết làm thế nào.

An Ký Viễn không nhịn được mà thật ra từ thời khắc bước vào cánh cửa này chưa xác định được rõ ràng.

“Anh, em sai rồi.”

“Em sai chỗ nào?”

Vẫn câu hỏi ấy, vẫn cùng một giọng điệu, thậm chí biểu tình đều không thay đổi.

Anh không giống như trong tưởng tưởng của An Ký Viễn sẽ cầm roi buộc cậu nói hết ra điều cần nói mà nhìn như rất kiên nhẫn nhận lấy bệnh án, thái độ đối xử giống như bất cứ một bác sĩ nội trú nào khác, có vài nhận xét cần thiết, thậm chí là hiếm thấy cho thêm một câu “Cực khổ rồi.”

An Ký Viễn một khắc kia đột nhiên nghĩ đến những bình luận của mọi người trong khoa về anh. Họ nói anh luôn mang một nét mặt thần thánh không rõ ưu tư làm người người có cảm giác sùng bái nhưng đối với tất cả mọi người đều cùng một thái độ khiêm nhường, lễ độ, không hề có phân biệt đối xử.

Lúc đó, trong lòng An Ký Viễn không ngừng thương tâm vì bản thân chưa từng được thấy qua anh như vậy.

Mà thời khắc này, khi anh rộng lượng với cậu hơn bất cứ lúc nào thì cậu lại có một loại cảm giác không biết làm sao đối mặt.

An ca là chỉ khúc hát du dương bằng phẳng, là khao khát của tác giả về hình tượng sống chung với mọi người của nhân vật chính trong các tác phẩm văn học.

(Theo cách dịch từ phần mềm QT, ý tứ tên tác phẩm sẽ là “Khúc ca du dương phê bình kín đáo” nha.)

Phần “Phê bình kín đáo” theo tác giả là hình thức chơi chữ thể hiện sự bất mãn trong âm thầm.

Trong tác phẩm này có rất nhiều nhân vật nhưng Quý Hàng chính là nhân vật nam chính. Đó là hình tượng tuyệt hảo nhất mà tôi vô cùng mong ước, kết hợp hai thân phận anh trai và người thầy.

Mục đích ban đầu là muốn viết ra một hình tượng phức tạp như vậy. Nhân vật bởi vì thân phận và lập trường bất đồng nên khi đối mặt với thân nhân xung quanh sẽ có bất đồng hình tượng xuất hiện, đồng thời cũng thừa nhận bất đồng phương hướng cùng lập trường bất mãn.

Khi làm thầy, Quý Hàng có nghiêm nghị cũng không mất đi tính khôi hài; khi làm anh trai có lạnh lùng hòa trộn cùng nhu tình; là con trai trưởng của An gia, con trai của An sinh sẽ bày ra bộ dạng cương nghị, căm giận và một chút không cam lòng. Còn nữa, khi đối mặt với nhân vật Nhan Đình An còn chưa xuất hiện lại là một dáng vẻ khác, thể hiện sắc thái đặc biệt của nhân vật này.

Nhìn chung, từ tác giả lẫn đọc giả đều nên đứng từ nhiều góc độ mà có cảm giác yêu thích hay chán ghét nhân vật Quý Hàng.

Từ khi Quý Hàng bắt đầu đảm nhận cùng lúc hai thân phận làm thầy, làm anh, có rất nhiều đọc giả bất mãn, có nghi ngờ Quý Hàng giận cá chém thớt với Tiểu Viễn, có nhiều nghị luận Quý Hàng vì sao đã qua nhiều năm rồi vẫn không thể tiêu trừ ngăn cách, cũng có tức giận anh ta vì sao đến ngày hôm nay vẫn phải nghiêm khắc với Tiểu Viễn đến mức chẳng giống em trai ruột thịt của mình như thế… Những bình luận thế này càng thể hiện đúng với tinh thần tên tác phẩm mà tôi theo đuổi, làm cho tinh thần của nhân vật Quý Hàng càng bộc lộ rõ đến giới hạn cao nhất.

Nói đến đây không thể không nói một chút về thái độ của Quý Hàng đối An Sinh.

Tôi từng nói qua, tính cách nhân vật ngoài bản tính trời sinh còn có sự ảnh hưởng bởi hoàn cảnh phát sinh. Tuổi thơ của Quý Hàng là cuộc sống tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, thời khắc anh biết được sự thật, bất hòa với An Sinh cũng chính là thời bùng nổ của tất cả những uất ức chôn sâu tận đáy lòng trong bao nhiêu năm, tất cả đều hóa thành phẫn nộ. Cho nên, bất hòa đến bỏ nhà đi là sự tức nước vỡ bờ, thẳng thắn quyết đấu đến cùng.

Rất nhiều người cảm thấy, qua nhiều năm như vậy, căm hận của Quý Hàng đối An Sinh “Hẳn” nên phai nhạt dần đi. Về điểm này, tác giả như tôi vẫn chưa thể đáp lời, bởi vì từ trong ý nghĩ của bản thân, chuyện này căn bản không “Hẳn” không nên.

Tôi viết câu chuyện của một người, cũng là đọc câu chuyện của một người, tôi hao tổn tâm cơ muốn mọi người cùng đồng cảm nhưng sẽ không có cách nào làm tất cả mọi người đều sẽ có cùng cảm nhận như mình. Tôi cuối cùng không phải Quý Hàng, tôi dù rất quen thuộc anh ấy nhưng sau lưng anh ấy còn có rất nhiều điều không muốn bị người khác biết đến. Tôi luôn nhắc nhở mình không nên chỉ đứng ở góc độ của mình, dựa vào những gì mình đã trải qua mà tùy tiện đi đánh giá người khác, những thứ người khác cho là “sự thật khách quan” cũng không nhất định là quy tắc vận hành duy nhất của thế giới này. Mỗi một người đều là sự tồn tại độc nhất vô nhị, đều có cuộc sống của riêng mình, sự lựa chọn của riêng mình và tất cả chúng đều đáng được tôn trọng.

Phần cảm tình của Quý Hàng đối với An Sinh so với Tiểu Viễn thật ra càng phức tạp hơn rất nhiều. Mặc dù, đây không phải chủ đề chính của tác phẩm nhưng nếu bạn nguyện ý theo đuổi tác phẩm vậy thì mời kiên nhẫn chờ đợi, sẽ có vài câu thoại lẻ tẻ, biểu tình càng có sức thuyết phục hơn. Bây giờ, đoạn đối thoại kia vẫn chưa thể hiện được đầu mối gì, bởi vì An Sinh nói ra yêu cầu chỉ là loại “tình thân đơn thuần” bó buộc, ý rằng tôi là ba cậu, tôi  muốn cậu làm gì, cậu bắt buộc phải thỏa mãn. Với tính cách kiêu ngạo của Quý Hàng làm sao nguyện ý trở thành bù nhìn của An Sinh, huống chi An sinh nêu ra yêu cầu đó vốn là quá phận. Nhưng nếu muốn tôi trả lời Quý Hàng đối với An Sinh như vậy là bất kính thì tôi thật sự không nói được.

Coi như viết câu chuyện về một con người, bảo đảm mọi lời nói của nhân vật hợp lý là chức trách của tôi nhưng tôi sẽ không có biện pháp đem nó trở thành khái niệm đánh giá của mọi người. Nhìn qua câu chuyện, chỉ hy vọng mọi người nhìn sự việc không chỉ không đen tức là trắng, có thể phần nào thấu hiểu cho những cách sống, giá trị nhân sinh quan khác nhau, thông cảm cho tình cảnh của người khác chứ không tùy tiện nhận định, đánh giá.

Bình luận

Truyện đang đọc