AN CA KÝ VI TỪ

An Ký Viễn cảm thấy mình như người vừa tìm được phao cứu sinh. Nếu như nói anh vừa rồi ở trong khoa công khai bảo vệ giống như tàu cứu hộ xuất hiện giữa đại dương mênh mông; đêm tối chạy đến nơi hoang vu này tìm cậu tựa như trực thăng cứu hộ từ trên cao pha đèn sáng giữa rừng rậm bạt ngàn. Cho dù là thân người dập dìu giữa sóng biển hay ánh sáng chói lóa đến khó chịu nhưng lại khiến người tình nguyện cuốn vào để trao đổi chút hy vọng nhỏ nhoi.

Cả thân thể nặng nề lê từng bước nhỏ, cơn gió lạnh thổi ào qua làm người không khỏi run rẩy, mồ hôi chảy dài trên gương mặt trắng bệch.

Nhưng khi An Ký Viễn bước đến cạnh xe liền có chút do dự. Mặt ghế da dày dặn, trơn bóng đối với cái mông đầy thương tích lúc này của cậu thì thật sự không tốt chút nào.

Quý Hàng không quá vài phút đã bước ra, nhìn thấy An Ký Viễn đứng đó cũng không nói lời nào mà mở cửa xe thăm dò. Anh nắm cần gạt, đẩy toàn bộ ghế phụ lái cúp đầu, ngả về phía trước, tạo ra một khoảng không gian lớn với băng ghế phía sau.

Quý Hàng chỉ vào băng ghế phía sau ra lệnh: “Nằm lên đi.”

An Ký Viễn giật mình, câu nói vừa rồi của anh còn vang vang bên tai.

Cậu không dám ngước mặt nhìn lên, chỉ len lén liếc mắt xung quanh, cho dù đêm tối tại nơi hoang vắng này cũng khó lòng bình tĩnh được.

“Anh… đừng ở chỗ này có được hay không…”

Quý Hàng nhìn đôi tai đã đỏ bừng bình thản nói: “Ngại ngồi phía sau không đủ thoải mái, có thể chọn nằm trên ca pô.”

Mọi ngôn từ đều nghẹn tại cổ họng, gò má nóng bừng. An Ký Viễn thật sự không còn đường nào thương lượng.

Quý Hàng mở cốp xe phía sau lấy một túi đồ, trở lại thấy người còn đứng ngốc ở đó, lạnh giọng nhắc nhở:

“Mỗi một chuyện đều phải nói đến hai ba lần có phải hay không?”

An Ký Viễn dù trong lòng đầy bất mãn cũng không dám trực diện đối nghịch với anh nữa. Trận đòn trong phòng làm việc kia cậu có thể cảm thấy oan ức nhưng nửa đêm không về nhà, không nghe điện thoại,.. thì cậu thật sự đang đùa với lửa, còn đang bị bắt tại trận.

An Ký Viễn sau khi mở cửa xe, cắn chặt răng nằm sấp xuống. Quý Hàng đóng cửa, còn mình vào từ lối cửa ghế phụ lái, nhảy thẳng ra phía ghế sau cũng thuận tay đóng chặt cửa xe lại.

Trong lúc nhất thời, trong không gian nhỏ nhoi bị bịt kín chỉ còn lại tiếng hít thở của hai anh em.

Nhịp tim An Ký Viễn đập loạn cào cào, lồng ngực chấn động rõ ràng kích thích mọi giác quan.

Quý Hàng bật đèn bên trong xe, thuận miệng phân phó:

“Cởi quần ra!”

Vẫn là quần tây cùng dây nịt da của buổi sáng, tay An Ký Viễn chạm vào đầu kim loại của dây nịt không khỏi run lên, rồi khi tay dừng ở lưng quần cũng mãi không có dũng khí kéo xuống.

Quý Hàng nhíu mày nhìn cái mông đã sưng lên một vòng, không có dỗ dành mà trực tiếp gạt tay An Ký Viễn ra, tự mình kéo quần nó xuống.

Động tác của Quý Hàng nào có nhẹ nhàng gì, không gian lại có hạn, Quý Hàng vừa kéo xuống, đồ vật trong túi quần liền rơi xuống sàn xe.

An Ký Viễn nghe tiếng động nghiêng đầu đã thấy anh nhặt lên gói khăn giấy, sắc mặt cậu ửng hồng hơn cả ráng chiều hoàng hôn. Đó là gói khăn giấy anh để lại trên giường bệnh trưa này cho cậu lau mồ hôi nhưng cậu mãi luyến tiếc chưa dùng đến.

Quý Hàng ngẩn người, tỉnh bơ nhét gói khăn giấy vào túi quần nói:

“Chê khăn giấy của anh?”

An Ký Viễn nghe ra khẩu khí có mấy phần nhạo báng, vùi gương mặt đỏ bừng giữa hai cánh tay, lắc lắc đầu, không lên tiếng.

Da thuộc tuy lúc ra tay mang đến tiếng vang mạnh bạo nhưng chất liệu thiên mềm không thật sự gây ra tổn thương nghiêm trọng. Đèn trong xe khá khiêm tốn, không thể thấy rõ những vết thương nhỏ nhưng đỉnh mông có vệt sưng đỏ bừng kéo dài vô cùng nhức mắt.

Vừa nghĩ đến nhóc con cả một ngày không thoa thuốc, Quý Hàng không khỏi nổi giận, thuận tay vỗ mạnh một cái vào mông mắng.

“Bản thân là bác sĩ mà loại chuyện đơn giản này cũng không hiểu, loại vết thương cơ bản này cũng không biết xử lý? Nếu như hôm nay anh không rộng lòng thoa thuốc cho, em chuẩn bị ngày mai sẽ đem cái mông sưng cao này chạy đi kiểm tra phòng?”

Nói xong, Quý Hàng cũng không trì hoãn một giây, mở túi cấp cứu lấy băng tam giác bọc ngoài túi nước đá đã chuẩn bị sẵn đặt mạnh xuống cặp mông.

“Ư…ư…”

An Ký Viễn rít kẽ răng, theo bản năng giật mình một cái nhưng không còn căng thẳng nữa. Túi nước đá lạnh cóng làm cả người cậu run rẩy nhưng cậu lại cảm thấy ấm áp vô cùng.

Chẳng qua, không biết là phần nước mằn mặn dư thừa từ đâu đang không ngừng dâng trào, dồn thẳng ở mũi, ở mắt làm cậu cứ phải nhắm chặt mắt không dám mở ra.

Trong khoảnh khắc ấy, An Ký Viễn liền biết…

Từng hình ảnh này, cậu sẽ dùng toàn bộ sức lực để ghi nhớ.

Mỗi một câu nói, mỗi một ánh mắt, sẽ cùng cậu lăn lộn trong những đêm dài cô đơn, tĩnh lặng.

Quý Hàng ngồi ngang, cùi chỏ chống vào lưng ghế, hơi thở vững vàng, mạnh mẽ.

Con ngươi đen láy lúc ẩn lúc hiện như cái bóng đèn treo ngược xuống bị nắp chụp đong đưa che khuất, làm người nhìn không rõ ưu tư. Anh cứ ngồi vậy không nói một lời, ánh mắt nhìn chằm chằm An Ký Viễn thật lâu, thấy người không có chút cử động nào, nhấc chân hất nhẹ vào chân cậu nhóc hỏi.

“Ngủ?”

An Ký Viễn nghiêng đầu, ánh mắt mờ mịt, có chút trốn tránh nhìn anh, nhỏ giọng đáp.

“Không có.”

Quý Hàng áp tay lên mông kiểm tra, lật mặt túi giữ nhiệt lại, hơi lạnh đột ngột làm An Ký Viễn giật mình.

“Cám ơn!”- Giọng nói khe khẽ có chút ngượng ngùng như của đứa trẻ nhỏ được một người xa lạ cho kẹo.

Hai chữ ôn hòa, mềm mại như vậy rơi vào tai Quý Hàng lại giống như đầu kim nhọn sắc bén đâm mạnh vào cõi lòng yếu ớt nhất của anh, mỗi nhịp tim đập chính là một lần đau.

Nguyên lai hai chữ này cũng có thể làm tổn thương lòng người đến vậy.

Quý Hàng sửng sốt rất lâu, cho đến khi An Ký Viễn nghi ngờ nghiêng đầu nhìn, anh mới cố đè xuống mọi ưu tư, chậm rãi mở miệng, trước nay luôn là tông giọng trong trẻo, lạnh lùng nay lại mang theo chút run rẩy.

“Bao nhiêu tuổi rồi còn chơi cái trò trẻ con này, bắt ba phải nửa đêm gọi điện thoại tìm anh.”

An Ký Viễn hạ thấp giọng lầm bầm: “Cũng biết đi tố cáo với anh mà.”

“Không có quy củ sao?”- Quý Hàng nghiêm giọng, vỗ mạnh vào lưng.

An Ký Viễn bị đau, co rút bả vai, ngẩng đầu nói: “Anh còn không phải mỗi lần về nhà đều gây gỗ sao?”

Quý Hàng lại vỗ mạnh một cái cùng vị trí, giọng điệu càng nặng hơn.

“Anh là anh, em là em. Anh có để cho ba lo lắng như vậy sao?”

Quý Hàng nói xong lại cảm thấy những lời này không được tự nhiên, không đợi người lên tiếng, tiếp tục mắng: “Điện thoại không nghe, về trễ cũng không báo, nửa đêm chơi trò mất tích. Tự mình nói xem là trở về cùng ba mời gia pháp hay là anh tới đánh.”

An Ký Viễn lập tức cảm thấy cả người đều nóng lên, ánh mắt đầy hoảng hốt của một đứa trẻ len lén ngước nhìn.

“Anh!”

Quý Hàng không lên tiếng, chỉ là cả khí tức cũng trầm xuống.

An Ký Viễn chôn mặt giữa hai cánh tay nói nhỏ: “ Em chọn cái thứ hai.”

“Thứ hai là cái nào?”- Quý Hàng cao giọng.

“Anh…”- An Ký Viễn mang theo nỗi niềm uất ức, nhìn sắc mặt trầm tĩnh đáng sợ của anh, chậm rãi phun ra hai chữ.

“Anh đánh.”

Quý Hàng còn chưa muốn bỏ qua, hỏi tiếp.

“Đánh bao nhiêu?”

“Tùy anh định đoạt.”

“Cho phép em tự nói.”- Thái độ của Quý Hàng rất cứng rắn, không hề có ý đùa giỡn.

An Ký Viễn nóng bừng cả mặt, do dự một lúc lâu mới nói:

“Ba mươi?”

Quý Hàng tiếp tục nói: “Có thể. Dùng cái gì đánh, đánh ở đâu?”

“Anh!”- Một tiếng này thể hiện rõ ràng sự yếu thế, không hề che giấu sự cầu xin, là sự nũng nịu đã rất lâu không có làm.

Quý Hàng không lên tiếng, cứ như vậy âm trầm nhìn thẳng em trai.

“Roi mây, đánh… đánh…”- Chỉ mới nửa câu đã thở hồng hộc.

“Tùy tiện anh đánh nơi đó.”

Sắc mặt Quý Hàng lạnh thêm mấy phần, đôi mày lại nhíu lại.

An Ký Viễn vùi đầu thật sâu rồi lại ngẩng lên thốt ra một chữ: “Mông”.

Thanh âm kia rất nhẹ, như bệnh nhân chỉ còn chút hơi tàn cuối cùng.

“Em còn do dự nữa một lúc nữa, kiên nhẫn của anh đều sẽ dùng hết.”

Quý Hàng không bận tâm đến gương mặt đỏ bừng kia, chốt lại câu nói.

“Lần này là chính em nói, ba mươi roi mây, không có chuyện nửa đường bỏ cuộc.”.

Quý Hàng quay đầu liếc đồng hồ trên xe nói: “Hôm nay quá muộn, anh trước khi ngủ sẽ không làm vận động kịch liệt. Ngày mốt thứ sáu, tự mang roi mây đến.”

An Ký Viễn chợt nghĩ đến chuyện buổi sáng nhỏ giọng nói:

“Anh, buổi sáng ở phòng làm việc… “

Quý Hàng ra hiệu đừng lên tiếng, lấy điện thoại đang run trong túi, liếc nhìn màn hình, chạm nút chấp nhận cuộc gọi rồi đặt lên bên tai.

“Ba.”

An Ký Viễn lẳng lặng lắng nghe.

” Dạ, mới vừa tìm được.”

“Con sẽ đưa nó về.”

An Ký Viễn mím chặt môi.

“Buổi sáng bị con đánh, trên người có thương tích.”

Đầu bên kia dường như nói rất nhiều lời, An Ký Viễn cũng chờ rất lâu cũng không tiếng anh đáp lời, ngay khi cậu bắt đầu nghi ngờ anh có phải đã ngủ gục hay không thì giọng điệu lạnh lùng của anh đã vang lên.

“Chuyện hôm nay, con sẽ dạy dỗ nó. Ba nếu có nhiều tinh lực như vậy sao không dùng nó để cai rượu và thuốc lá, điều chỉnh vận động thích hợp còn có tác dụng với sức khỏe hơn chuyện đánh mấy trăm roi mây.”

An Ký Viễn kinh ngạc quay đầu, liền thấy anh cau mày đem điện thoại đưa ra xa, bên trong truyền ra tiếng mắng xối xả đầy kích động của ba. Nét mặt của anh rất bình thản, thậm chí còn mang theo ý cười an ủi hệt như rất nhiều năm trước.

Quý Hàng cường ngạnh nói câu chúc ngủ ngon rồi cúp máy, còn chưa kịp ngẩng đầu lại có một cuộc gọi khác đến.

Lần này, không như vừa rồi trong trạng thái chiến đấu mà là ôn hòa, mềm mỏng.

An Ký Viễn quay đầu chỗ khác hỏi bâng quơ: “Là Kiều Thạc sao?”

“Gọi sư huynh.”- Quý Hàng nhíu mày nghiêm nghị uốn nắn.

“Ngày càng không có quy củ.”

An Ký Viễn hơi sững sờ, còn chưa kịp tiêu hóa hai chữ “Sư huynh”, đã bị câu tiếp theo của anh hù dọa.

“Bệnh nhân tim mạch kia tình trạng thế nào?”

An Ký Viễn lập tức tỉnh lại: “Sau khi tiêm tĩnh mạch, nhịp tim đã khôi phục bình thường, được đề nghị dùng thuốc chẹn beta giao cảm.”

“Ừm.”- Quý Hàng khẽ gật đầu.

“Em cảm thấy thế nào?”

An Ký Viễn hít mũi nói: “Nếu nhịp tim đã ổn định có thể ngưng thuốc.”

Khóe miệng Quý Hàng không tự chủ hơi cong lên, ngay cả chính anh đều không cảm giác được.

“Em đã trưởng thành rồi, hẳn biết được học tập là một việc làm chủ động. Đây không phải bệnh nhân của em nhưng nếu đã tình cờ chạm qua, liền học nhìn bệnh căn về sau của họ, điểm này rất tốt.”

Gương mặt An Ký Viễn lúc này còn ửng hồng hơn cả lúc chuẩn bị cởi quần kia, dục đầu không lên tiếng.

“Vậy em chắc biết rõ cần người khác đối đãi với mình như thế nào cũng là trách nhiệm của bản thân?”

Thanh âm rất nhẹ, không hề nghiêm nghị, nhưng làm cho người an lòng.

“Trở về đem hồ sơ bệnh lý chép mười lần.”

Bình luận

Truyện đang đọc