AN CA KÝ VI TỪ

Giọng nói nhàn nhạt, thậm chí vì đau mà có chút yếu ớt nhưng lời này vào tai Quý Hàng lại vang vang như tiếng sói tru, hung hăng khuấy động cả tâm khảm.

Thiếu niên trước mắt vẫn mang sự kiêu ngạo, tự phụ như lần gặp đầu tiên vào ba tháng trước, nhưng Quý Hàng cảm thấy vẫn có cái gì đó không giống. Quý Hàng kinh ngạc phát hiện bản thân không có vì em trai mạnh miệng mà tức giận, ngược lại còn có chút… vui vẻ, yên tâm?

Quý Hàng ổn định bàn tay khẽ run, nâng roi đánh xuống lòng bàn tay rách nát kia, nhàn nhạt một câu:

“Anh tức giận là có thể đánh em đến chết. Em nghĩ mình là kẻ thù của anh đúng không?”

An Ký Viễn rủ ánh mắt dừng lại trên ngọn roi mây kia. Cậu biết rõ đây là một hỏi ngược, vẫn không khỏi nhớ đến những ký ức mơ hồ ngày xưa ấy, đúng vậy, thật sự chúng ta từng giống như kẻ thù của nhau.

Nhưng trí nhớ trong mấy tháng nay lại rất rõ ràng, chân thực. Mỗi lần kiểm tra phòng đều đưa ra những câu hỏi sắc bén, đúng trọng điểm, dùng viết khác màu đánh dấu điểm mấu chốt trong bài phân tích ca bệnh, tan việc còn kéo cậu trở lại huấn luyện kỹ năng lâm sàng, xảy ra chuyện không nể mặt trừng phạt nhưng cũng không chút do dự toàn lực bảo hộ… Cậu gần như có thể chạm vào được sự kỳ vọng, phó thác mà anh đã đặt lên người cậu.

“Xin lỗi anh”- Nhận sai, nói xin lỗi, trừ những thứ này ra, cậu thật sự không biết nên nói cái gì cho đúng.

Ngay cả vừa rồi không nhịn được mạnh miệng thốt ra mấy câu kia, bây giờ thấy hối hận rồi. Anh đã nói với cậu bao nhiêu lần, lựa chọn cái nghề này thì phải học chịu đựng uất ức, xem nó là thứ cậu nên chịu… Nhưng mà cấp trên của cậu, trưởng khoa của cậu, thầy của cậu đều có thể uất ức cậu, vậy anh trai của cậu, có thể hay không cho cậu dù là chỉ một chút xíu dung túng?

An Ký Viễn híp lại tầm mắt, một cước đạp thắng, cậu biết mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Quý Hàng từ đầu đến cuối đều cúi đầu nhìn chăm chú đứa em, không biết nó rốt cuộc hiểu được bao nhiêu, cuối cùng vẫn quyết định thốt lên một câu:

“Em sợ anh, đối với anh có kiêng kỵ, nhưng như thế vẫn chưa đủ.”

An Ký Viễn chưa hiểu, cũng không có đáp lời. Bàn tay trái làm thế nào cũng không khép sát các ngón tay lại được, bụng hơi nhói đau làm thân người hơi gập xuống nhưng so với vì đói bụng gây đau bao tử hình như không giống. Cậu có chút vui mừng vì mình vẫn chưa ăn cái gì, sẽ không giống  lần trước bị đánh đến nôn ra.

Quý Hàng cũng không có ý uốn nắn tư thế xiêu vẹo kia, phất tay ra lệnh:

“Đứng lên, cởi quần!”

Động tác này, vô luận trong quá khứ hay trong mấy tháng qua tần số xuất hiện ngày càng nhiều nhưng mỗi lần nghe qua đều không tránh khỏi đỏ mặt. Ngón tay trái vừa chạm vào lưng quần liền có cảm giác như bị đầu gai nhọn đâm phải.  An Ký Viễn muốn dựa vào động tác chân hỗ trợ cởi quần xuống nhưng phát hiện ra động tác xấu hổ này càng khiến cậu thẹn thùng hơn, thế là cắn chặt răng kéo mạnh xuống, quần rơi xuống mắt cá chân. Cậu không tự chủ nhìn anh, vẫn ánh mắt lạnh lùng làm cậu rùng mình, không dám làm thêm động tác dư thừa nào, nhấc hai chân bước sang một bên.

Lần này, Quý Hàng đưa tay, đặt hai cái quần đã được xếp gọn đặt vào ngăn tủ.

Trong lúc đó, Quý Hàng cũng kéo ghế xoay từ bàn làm việc ra giữa phòng, gõ đầu roi mây lên mặt ghế.

An Ký Viễn cắn răng bước đến, hít sâu một hơi, khom người xuống.

Tay còn chưa chạm đến mặt ghế, cánh tay liền bị tay anh nắm lại, An Ký Viễn mờ mịt ngẩng đầu, chỉ thấy anh lắc đầu, đầu roi vẫn chạm ở vị trí cũ, nhẹ giọng thốt ra một câu:

“Chân đặt lên ghế, tay chống xuống sàn.”

Bình luận

Truyện đang đọc