CHIẾN THẦN SỞ BẮC

Chương 119

“Đừng chọc vào người cậu không nên động vào, bằng không rước họa vào thân khi nào chẳng biết đấy”.

Bức tranh chữ ông ta tự tay viết thế mà lại không đe nẹt được một tên vô danh tiểu tốt thế này, Mạc Thư Vân cảm thấy mất mặt dĩ nhiên phải đòi lại thể diện.

“Vậy à?”

Sở Bắc khẽ cười, lộ ra vẻ mặt cảm thấy thú vị.

“Thế còn ông? Ông không sợ chọc vào người mà mình không nên động à?”

“Tôi? Người không nên động vào? Đúng là nực cười!”

Nghe thế Mạc Thư Vân bật cười.

Tiếng cười đầy vẻ kiêu căng và khinh thường.

“Này chàng trai, cậu có biết tôi là ai không?”

“Ở cả Tân Hải này, vẫn chưa có người nào mà tôi không được động vào”.

“Tôi khuyên cậu tốt nhất nên tự bảo vệ mình, đừng phạm sai lầm”.

Mạc Thư Vân chắp hai tay sau lưng, tỏ vẻ kiêu ngạo.

Ông ta nghĩ Sở Bắc chỉ là một tên nhóc kiến thức nông cạn.

Nếu biết được uy danh của ông ta, chắc chắn cậu ta sẽ khiếp sợ đến mức tè ra quần.

Mạc Thư Vân khinh thường, chỉ tiếc là vẻ mặt của Sở Bắc lại khiến ông ta khá bất ngờ.

“Thú vị đấy”.

Sở Bắc khẽ cười, ngón tay vẫn khẽ gõ lên tay vịn.

“Thế ông có biết tôi là ai không?”

“Ha ha ha, chỉ một tên nhóc mà thôi, cần gì phải biết chứ?”

Mạc Thư Vân khinh bỉ bĩu môi, kiêu ngạo cực kỳ.

“Hôm nay, tôi mặc kệ cậu là ai, bây giờ lập tức quỳ xuống xin lỗi, rồi cút khỏi đây ngay”.

“Nếu không ngày này năm sau là ngày giỗ của cậu đấy”.

Mạc Thư Vân hùng hồn nói, từ đầu đến cuối không hề để Sở Bắc vào mắt.

Nhưng khi nói ông ta hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ khi thấy người gặp họa của La Vạn Sơn.

Mạc Thư Vân ơi là Mạc Thư Vân, đây là do ông tự tìm lấy, đừng trách tôi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thanh Vũ lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

Ánh mắt toát ra sát khí. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nếu không phải Sở Bắc đã dặn dò từ trước thì bây giờ Mạc Thư Vân này đã là người chết rồi.

“Mạc Thư Vân phải không? Tên hay đấy”.

Sở Bắc gật đầu, ánh mắt trống rỗng hơi nhướng lên nhìn về phía Mạc Thư Vân.

Giọng điệu có phần giễu cợt.

“Thế ông có biết tôi là ai không?”

“Hừ, tôi không có hứng thú muốn biết cậu là ai”.

Mạc Thư Vân hừ một tiếng: “Tôi cho cậu năm phút, chuyện hôm nay tốt nhất phải nói cho rõ ràng, bằng không, tôi chắc chắn cậu sẽ hối hận”.

Sở Bắc vẫn rất bình tĩnh, từ tốn ngẩng đầu lên.

“Ông nên hỏi La Vạn Sơn, nếu không ông cũng sẽ hối hận”.

Bình luận

Truyện đang đọc