CHIẾN THẦN SỞ BẮC

Chương 511

Bị Tô Uyển nạt cho một trận, Chu Bân mới chịu yên, nhưng mặt vẫn sa sầm, cuối cùng anh ta ngồi xuống rồi im lặng.

Nhưng hai mươi phút sau, đồ ăn vẫn chưa thấy đâu, Chu Bân lại bắt đầu nổi nóng.

“Nhân viên phục vụ của nhà hàng làm ăn kiểu gì mà mãi không mang đồ ăn lên vậy?”

Chu Bân lẩm bẩm rồi gọi nhân viên.

Ngay sau đó, đã có một người hớt hải chạy vào.

“Thưa anh, xin hỏi có việc gì vậy ạ?”

Nhân viên phục vụ lịch sự hỏi.

Chu Bân bực mình hỏi lại: “Nhà hàng làm ăn kiểu gì thế? Chúng tôi chờ gần nửa tiếng rồi mà thức ăn vẫn chưa lên là sao?”

Nghe thấy thế, cậu nhân viên lập tức mỉm cười với vẻ áy náy.

“Xin lỗi anh, đột nhiên có khác quý đến, mà anh lại gọi khá nhiều món nên mong anh thông cảm chờ thêm một lát ạ, nhà bếp làm xong đơn của khách quý thì sẽ đến đơn của anh”.

Cái gì!

Nghe thấy thế, Chu Bân hoàn bùng nổ rồi đứng phắt dậy.

“Khách quý?”

Chu Bân cười lạnh một tiếng rồi gào lên: “Người ta là khách quý, thế tôi là khách gì?”

Cậu nhân viên lập tức thấy khó xử rồi vội cười trừ đáp: “Đương nhiên anh cũng là khách quý của nhà hàng, nhưng…”

“Không có nhưng nhị gì hết, cô mau bảo nhà bếp làm cho bàn tôi ngay lập tức!”

Cậu nhân viên còn chưa nói hết câu thì Chu Bân đã nổi sung rồi ngắt lời.

Nghe thấy thế, cậu nhân viên càng thấy khó xử hơn.

“Thưa anh, chúng tôi buộc phải xin lỗi vì đây là tình huống bất khả kháng. Vị khách đó có thân phận rất cao quý, chúng tôi buộc phải ưu tiên cho bàn ấy trước”.

Thân phận cao quý?

Chu Bân càng nổi điên hơn.

“Ai dám tự nhận mình có thân phận cao quý trước mặt tôi chứ?”

Cậu nhân viên biến sắc mặt, đang định nói gì đó thì đã bị Chu Bân đẩy qua một bên.

“Để anh đây xem, đứa nào mà ngông cuồng thế!”

Nói rồi, anh ta định đi ra ngoài.

Song đúng lúc này, cậu nhân viên đã chạy theo rồi kéo anh ta lại.

“Thưa anh, anh đừng đi thì hơn, vị khách đó có thân phận rất lớn, nếu anh làm phiền người ta thì sẽ tự rước hoạ vào thân đấy ạ”.

Cậu nhân viên không nói vậy còn đỡ, chứ vừa nói một cái thì Chu Bân đã bừng lửa giận ngay.

“Hừ! Hôm nay mà tôi không đòi lại thể diện thì sao sau này sống ở Tân Hải được nữa!”

Anh ta đẩy cậu nhân viên ra rồi đi luôn.

Tô Uyển thấy thế thì vội vàng đứng dậy.

“Chu Bân, anh đừng có hành động theo cảm tính nữa được không? Chúng ta chờ thêm một lúc thì có chết ai? Sao anh cứ làm quá lên thế?”

Nghe Tô Uyển nói vậy, Chu Bân ngoái lại lắc đầu với cô ấy.

Bình luận

Truyện đang đọc