CHIẾN THẦN SỞ BẮC

Chương 22

“Được rồi, nếu cô đã do dự vậy thì tôi sẽ chọn giúp cô”.

Lạc Vinh Quang bực mình hừ một tiếng, giọng nói chắc như đinh đóng cột.

“Hôm nay, Sở Bắc phải chết, còn cô cũng phải gả vào nhà họ La”.

“Gả hay không gả từ từ rồi nói, nhưng mà, ông nói đúng một điểm”.

La Vạn Sơn tiến lên một bước, sát khí đằng đằng nói hùa theo.

“Hôm nay Sở Bắc chắc chắn phải chết!”

Nói xong, ông ta bỗng nhiên xoay người, chờ đến khi đứng trước mặt ba người Chu Minh Hạo, lập tức đổi sang vẻ mặt tươi cười.

“Ông Chu, ông cứ ngồi xuống, một tên phế vật mà thôi, để La mỗ làm thay là được rồi”.

“Đúng vậy, Vạn Sơn nói không sai!”

Lạc Vinh Quang cũng vội vàng góp lời, ánh mắt nhìn ba người tràn đầy ý lấy lòng.

“Một tên phế vật mà thôi, sao có thể để ba vị khách quý đích thân ra tay chứ? Để cho chúng tôi làm là được rồi!”

“Ông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ khiến ông hài lòng, nhất định sẽ để cho tên phế vật kia phải trả giá đắt!”

Hai người kẻ xướng người họa, hệt như chó Pug.

So với dáng vẻ khi răn dạy trách mắng Sở Bắc, quả thật tưởng như hai người khác nhau!

Dù sao, ba vị này là nhân vật lớn bình thường ngay cả gặp mặt cũng không có cơ hội.

Bây giờ có thể đến tham gia hôn lễ đã là cực kỳ nể mặt hai nhà rồi.

Nếu nịnh bợ tốt là có thể trèo lên ba chỗ dựa lớn này, vậy đúng là tương lai xán lạn.

Nói xong, hai người ăn ý nhìn nhau, lần nữa xoay người, hằm hằm nhìn Sở Bắc!

“Sở Bắc, bây giờ quỳ xuống dập đầu xin lỗi, có lẽ tao có thể cho mày được chết đẹp mắt chút!”

“Nếu tao đoán không sai, bốn năm này, mày còn chưa từng gặp con gái mày đâu nhỉ? Nếu mày khiến tao hài lòng, có lẽ tao có thể cho con gái mày một con đường sống, bằng không, tao không ngại cho bố con bọn mày gặp nhau dưới âm tào địa phủ!”

Có ba ông lớn Chu Minh Hạo làm chỗ dựa, có thể nói hai người tràn đầy tự tin.

Trừng trị một tên phế vật mà thôi, còn không phải dễ như trở bàn tay?

Xung quanh nơi này lập tức lặng ngắt như tờ!

Một đám khách khứa nhìn về phía Sở Bắc, ánh mắt tràn đầy thương hại.

Lạc Tuyết nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng bệch không trông thấy chút hồng hào nào.

E rằng Sở Bắc thật sự phải chết ở chỗ này.

Con gái đáng thương, có lẽ cả đời cũng không thể gặp được người bố mà cô bé vẫn luôn mong ngóng.

Vì sao?

Vì sao ông trời muốn tra tấn hai mẹ con chúng tôi như vậy.

Chỉ có Sở Bắc vẫn không hề bị lay động.

Cộc cộc cộc!

Tiếng gậy trúc vang lên, không coi ai ra gì đi đến vị trí bên cạnh Lạc Vinh Quang ngồi xuống.

Tư thế sừng sững không động, bình tĩnh mà tự nhiên.

Bình luận

Truyện đang đọc