CHIẾN THẦN SỞ BẮC

Chương 496

Người thanh niên nghe thấy thế thì vẫn si mê đáp: “Tiểu Uyển, em vẫn chưa hiểu lòng anh sao! Hôm nay, anh đến tìm em là để ngỏ lời với em”.

Nói rồi, anh ta lập tức quỳ xuống như chỗ không người rồi khẩn thiết nhìn Tô Uyển.

“Tiểu Uyển, anh đã thích em rất lâu rồi. Đây là chín chín mươi chín đoá hồng, làm bạn gái anh nhé!”

Lạc Tuyết ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh này, song không hiểu ra làm sao.

Sau khi nghe thấy người thanh niên ấy tỏ tình, Tô Uyển lập tức sa sầm mặt.

“Chu Bân, anh đứng lên ngay, anh không sợ mất mặt nhưng tôi sợ”.

Tô Uyển lạnh giọng nói.

Chu Bân lắc đầu rồi giơ cao bó hoa trong tay, sau đó đầy thâm tình nói: “Tiểu Uyển, chỉ cần em đồng ý làm bạn gái của anh thì anh sẽ đứng dậy ngay”.

“Không!”

Tô Uyển hừ lạnh nói: “Tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi, tôi không có tình cảm với anh, anh đừng phí thời gian với tôi nữa”.

Nghe thấy thế, Chu Bân tái mặt.

Nhưng ngay sau đó, anh ra lại tươi cười.

“Tiểu Uyển, tình cảm có thể bồi đắp dần được mà, chỉ cần em đồng ý làm bạn gái anh thì anh sẽ đối xử tốt với em cả đời”.

Tô Uyển thật sự bùng nổ, cô ấy đến bó tay với Chu Bân mất.

“Hừ, anh thích quỳ thì cứ việc, dẫu sao cũng chẳng liên quan đến tôi”.

Tô Uyển hừ lạnh một tiếng rồi nhìn Lạc Tuyết nói: “Tiểu Tuyết, dù sao tớ cũng đang rảnh, để tớ phụ cậu nhé”.

Chu Bân thấy Tô Uyển thật sự đi giúp Lạc Tuyết làm việc, ánh mắt anh ta thoáng chốc có chút u ám.

“Hừ, đồ tiện nhân, bây giờ cô còn giả vờ thanh tao với tôi sao, đợi ông đây kéo cô về chơi đến chán, rồi một chân đá cô đi, để cô nếm thử mùi vị tuyệt vọng thế nào”.

Thế nhưng, cho dù Chu Bân nghĩ như vậy trong lòng, nhưng anh ta vẫn không thể hiện ra.

Chỉ thấy anh ta đứng dậy từ dưới đất, bỏ hoa tươi sang bên cạnh, sau đó nịnh nọt chạy đến trước mặt Tô Uyển.

“Tiểu Uyển, em đừng làm mấy việc dơ bẩn này nữa, xe thể thao của anh đậu ở ngoài, anh đưa em đi xem phim nhé”.

Tô Uyển lắc đầu, vẻ mặt châm chọc nói: “Cái đó thì thôi đi, tôi toàn làm máy việc bẩn thỉu, quần áo cũng bẩn rồi, nếu làm bẩn xe thể thao của anh tôi cũng chẳng đền nổi đâu”.

Chu Bân đúng là có một chiếc xe, hơn nữa còn là xe thể thao, nhưng Tô Uyển biết, chiếc xe thể thao đó của Chu Bân cũng chỉ là hàng dỏm mà thôi.

Nghe thấy xe thể thao thì rất phong cách.

Nhưng, theo như cô ấy biết thì chiếc xe đó của Chu Bân cũng chỉ hơn ba trăm nghìn mà thôi.

Thế mà Chu Bân lại rất tự hào, cứ đi khoe khoang xe thể thao của anh ta.

“Tiểu Uyển, em nói gì vậy”.

Bình luận

Truyện đang đọc