CHIẾN THẦN SỞ BẮC

Chương 612

Thế nhưng, đối mặt với trận cười của bọn họ, Sở Bắc chỉ cười nhạt.

“Cho bọn mày một cơ hội, trong vòng một phút, bồi thường cho vợ tao, sau đó quét dọn tiệm cho sạch sẽ, sau đó thì bọn mày có thể rời đi”.

Nghe thấy lời của Sở Bắc, thanh niên áo đỏ ngừng cười, vẻ mặt lập tức trở nên u ám.

“Thằng ôn! Mày nghĩ mày là ai mà dám nói với ông đây như vậy? Hôm nay ông đây sẽ dỡ cái tiệm này luôn, đừng nói là một phút, cho dù một trăm phút, một ngày hay một năm, ông đây cũng sẽ không bồi thường, ông đây muốn xem xem, mày có thể làm gì được ông đây?”

Mấy tên côn đồ sau lưng cậu tư cũng bỡn cợt hùa theo, nói mấy lời đe dọa và khó nghe.

Sở Bắc nghe vậy, im lặng một lúc, rồi lạnh nhạt lắc đầu.

“Cơ hội tao đã cho rồi, nếu bọn mày đã không muốn, vậy đừng trách tao không khách sáo”.

Không khách sáo?

Nghe thấy lời của Sở Bắc, mấy người thanh niên áo đỏ lập tức cười lớn.

Bọn họ cười rất hống hách, ánh mắt nhìn Sở Bắc như thể đang nhìn một tên ngốc.

“Ranh con! Tao lại muốn xem thử mày không khách sáo với tụi này thế nào?”

Mấy người thanh niên áo đỏ đều mang theo vẻ mặt thản nhiên không lo sợ.

“Bọn mày sẽ biết ngay thôi”.

Nói xong, Sở Bắc lập tức lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại.

Thế nhưng, ngay lúc này, một tên côn đồ cường tráng sau lưng thanh niên áo đỏ lập tức lao lên, muốn cướp điện thoại trong tay anh.

“Nhóc con! Không được mấy anh đây cho phép, ai cho mày cái gan gọi điện thoại thế hả!”

Tên lưu manh kia hung ác rống lên, đưa tay muốn cướp điện thoại di động trong tay Sở Bắc.

“Sở Bắc, cẩn thận!”

Lạc Tuyết nhìn thấy cảnh này thì giật nảy mình, vội vàng nhắc nhở.

Nhưng đúng lúc này, Sở Bắc giơ gậy trúc trong tay lên, hung hăng đập vào cánh tay tên lưu manh kia.

“A!”

Tên lưu manh kia vốn đang cười gằn đưa tay về phía điện thoại di động trong tay Sở Bắc, lúc này đột nhiên bị Sở Bắc dùng gậy trúc đập cho một phát, lập tức hét lên thảm thiết, tỏ vẻ đau đớn ngồi chồm hổm trên mặt đất kêu rên.

Thanh niên áo đỏ thấy cảnh này, sắc mặt lập tức thay đổi.

Trong mấy người bọn họ, tên lưu manh này cũng được coi là có bản lĩnh cao cường, tương đối biết đánh nhau.

Nhưng mà, đối phương có bản lĩnh như vậy, thế mà lại bị Sở Bắc dễ dàng đánh bại, quả thật không thể tin nổi.

Nhìn tên lưu manh ngồi dưới đất kêu rên liên tục, ánh mắt thanh niên áo đỏ nhìn Sở Bắc lập tức trở nên nham hiểm.

“Nhóc con! Mày dám đánh người của ông đây? Có phải chán sống rồi hay không?”

Bình luận

Truyện đang đọc